Casino này khá quen thuộc với bọn anh nên quản lý bên trong vừa thấy ba người đã lập tức nghênh đón.
“Lâu rồi không thấy ba vị thiếu gia ghé.” Quản lý nam này có biệt hiệu là Jame, cũng chẳng phải người lương thiện gì nhưng bọn anh cũng không ghét anh ta. Vào chốn sòng bạc thế này thì làm gì có ai mang một tâm hồn trong sáng chứ.
Đường Sinh Quan gật đầu. Anh nói: “Sắp xếp một phòng riêng cho ba chúng tôi tự chơi thôi.”
Jame ngạc nhiên nhưng sau đó rất chuyên nghiệp không hỏi thêm mà giơ tay ra phía trước làm tư thế mời.
Vào phòng cảm thấy ổn rồi Dư Không mới gào lên. “May phát hiện sớm đấy, nếu không là xong rồi.”
Tập Tu Canh định lên tiếng thì có tiếng gõ cửa.
Là Jame, anh ta mang ít thức ăn và cả một bộ xúc xắc.
“Có vấn đề gì cứ gọi tôi, tôi sẽ lập tức đến ngay.” Jame cười nịnh nọt.
Đường Sinh Quan ok rồi ra hiệu Jame rời đi.
Đợi cửa khép lại Tập Tu Canh mới hỏi cả hai. “Vậy giờ còn đến thăm Nhạn Nhạn nữa không?”
Đường Sinh Quan ngã người ở sô pha. Anh liếc Tập Tu Canh một cái như cười như không đáp. “Đương nhiên đi.”
“Lỡ bọn chúng còn theo dõi thì sao?” Dư Không nhíu mày hỏi.
“Tôi có cách. Đường nào cũng phải đến gặp cô ấy hôm nay.”
Tập Tu Canh cười xấu xa giọng trêu chọc. “Nhớ người ta quá rồi đúng không?”
“Ừ. Nhớ muốn phát điên đây.” Đường Sinh Quan thế mà rất vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-hai-nhe-chut/2610051/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.