Ngọc Linh chỉ biết trân trối nhìn Như Kỳ như một nữ anh hùng giữa thời loạn lạc, tay đấm chân đá liên tục không ngừng mà cảm thấy run rẩy. Này, nó có biết bản thân mình làm gì không vậy? Chưa được “thái tử” cho phép đã đi cứu người? Nó đây là đang công khai đối đầu với người kia sao? Nó định đóng cửa dẹp tiệm?
Đám đông xung quanh ngày càng kích động, khách đến quán cũng nhốn nháo không ngừng. Màn đánh đấm này đúng là quá tuyệt, một chắp mười mà lại là nữ, một vài tên còn rất nhiệt tình huýt sáo cổ vũ cho Như Kỳ.Ngọc Linh chỉ biết quay đầu như chóng chóng hết ngóng lên sân khấu “đầu võ”, lại nhìn cái người đang cao cao tại thượng theo dõi trò vui phía kia. Nhưng mà… Anh ta đang cười sao?
A chắc nhỏ nhìn nhầm rồi. Chỉ là… Ôi!!!… Anh ta chỉ hơi nhếch lên thôi, đã cuốn hút đến vậy rồi...
Xoảng…
Âm thanh của thủy tinh vỡ vang lên khiến Ngọc Linh tỉnh táo lại, ngước nhìn về phía sân khấu.Như Kỳ nhìn tên con trai vừa đập vỡ chai bia, định lấy đó làm vũ khí? Nó khẽ nhếch mép cười khinh bỉ, nhưng sâu trong đôi mắt kia sóng dữ đang cuồn cuộn kéo đến, nhiệt độ bỗng dưng hạ thấp đến mức kinh khủng, đám đông xung quanh có cảm giác không khí đang bị rút cạn kiệt, khiến bọn họ cảm thấy nghẹt thở, mà ánh mắt cùng nụ cười của người kia quá mức khủng bố.
Như Kỳ cho rằng chỉ cần ngăn bọn họ lại là được, nhưng đến mức muốn làm nó bị thương? Vậy thì… đi chết đi.
Mọi người đều không kịp nhìn rõ nó ra tay như thế nào, chỉ cảm thấy một cơn gió lùa qua, một bóng người lao trên không trung, và kết thúc là hai tên con trai đã nằm dài dưới đất không cựa quậy. Như Kỳ quét mắt về phía những tên còn lại, ánh mắt lạnh ngắt như muốn đông cứng vạn vật. Một lần nữa, đám đông phải trợn mắt há miệng trước tốc độ của Như Kỳ. Hai cú đá liên tiếp, không biết dùng bao nhiêu lực chỉ thấy có thêm hai người nữa ngã xuống, và sau đó là lần lượt từng tên một bị hạ gục.
Giải quyết xong đám người gây rối, Như Kỳ lạnh lẽo nhìn về phía ban công, người được gọi là thái tử đang nheo mắt nhìn nó, khóe môi anh ta hơi nhếch. Như Kỳ không biết, cũng không muốn biết biểu cảm kia của anh ta là có ý gì, nó mạnh mẽ bước thẳng về phía đó.
- Tôi đã giải quyết hết người của anh rồi, giờ… anh muốn sao?
Phải. Giờ anh ta muốn sao?
Dám làm dám chịu, Như Kỳ luôn luôn là như vậy.
Lúc này, Ngọc Linh cũng hoàn toàn vứt bỏ lo sợ của bản thân, tiến lên đứng cạnh Như Kỳ.Gì chứ, chút tiền vồn ít ỏi kia, bỏ đi là được nhỏ lo lắng cái gì chứ? Muốn tụi này đóng của dẹp tiệm? Ok, được thôi.
Cố Mộc Thần ngửa người dựa vào ghế, ánh mắt đảo qua khuôn mặt Như Kỳ, phản phất nụ cười như có như không.
- Không muốn gì cả.
- Cái gì?
Như Kỳ ngạc nhiên hỏi lại theo quán tính, nó quay qua nhìn Ngọc Linh bằng ánh mắt nghi ngờ.
- Cảm ơn.
- Hả?
Như Kỳ hoàn toàn trân trối trước kiểu nói khôgn đầu không đuôi của anh ta, cảm ơn gì chứ, nó đánh người của anh ta, theo lời của Ngọc Linh thì chắc anh ta sẽ làm gì đó khiến Beerclup này đóng cửa. Nhưng mà…thái độ này là sao chứ?Khi Như Kỳ định thần lại thì Cố Mộc Thần đã khất bóng sau cánh cửa.
- Này Linh.
- Gì?
- Tao có cảm giác…
- Cảm giác gì?
- Tao vừa làm khỉ diễn xiếc cho người ta xem.
- Hả?
….
Ngày tiếp theo, căn tin trường.
Khi Như Kỳ cùng Ngọc Linh bước tới cửa căn tin, không khí bên trong rất ồn ào náo nhiệt, nhưng hầu như tất cả đều xoay quanh một chủ đề. Đó là: cô nàng nào đó chiều hôm qua đã nhận được giấy triệu tập từ tòa án, mà người kiện cô ta không ai khác chính là cô gái mồ côi nhà nghèo - Hoàng Như Kỳ.
Cho đến khi Như Kỳ bước vào trong, không khí ồn ào đó bỗng dưng im lặng đến đáng sợ. Như Kỳ như cười như không đảo mắt một vòng. Định chơi trò cô lập? Trò này cũng quá cổ rồi, bọn họ không biết sao? Bọn họ không thấy bên cạnh nó là ai sao? Ngọc Linh có thể coi là nữ hoàng của trường này, đang đứng bên phải, mà bên trái nó, con gái của xã hội đen mạnh nhất thành phố này, Nhã Thanh đang ra sức nói cười. Đứng sau nó là bộ tứ hotboy nổi tiếng của trường. Như vậy cũng được coi là nó đang bị cô lập sao? Bọn họ có thể dùng não để suy nghĩ không vậy?
- Ngồi đây đi.
Thiên Kỳ bước nhanh tới một bàn trống. Ba chàng còn lại đi lấy đồ ăn, cảnh tượng như vậy khiến tất cả nữ sinh trong căn tin này phải trợn mắt, nghiến răng.
- Chị Như Kỳ…
Như Kỳ vừa mới đặt mông ngồi xuống thì một âm thanh mềm mại đến chảy nước vang lên trên đầu.
- Ồ… Đây không phải là đại mỹ nữ Cẩm Quyên sao?
Nhã Thanh cố tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng mắt lại là một bồ khinh bỉ. Gì chứ? Nhỏ biết hết rồi nha, xấu xa như cô ta, rồi một ngày nào đó cũng tự gánh lấy hậu quả thôi.
Như Kỳ tỏ vẻ hứng thù nhìn Cẩm Quyên.
- Có chuyện gì sao?
- Chị…
Cô ta há miệng rồi lại khép miệng nhưng mãi mà cũng chỉ thốt ra được một chữ, làm không khí xung quanh dần náo nhiệt hẳn lên.
- Nếu không nói được thì đừng nói, tránh ra cho chúng tôi ăn sáng.
Á …
Ngọc Linh không kiên nhẫn đẩy cô ta một cái, hậu quả là cô ta ngã bệt người xuống đất, nước mắt tràn khóe mi.
- Chị… Em biết chị không thích em. Ba không thích chị, đó không phải là lỗi của em, vậy nên chị đừng giận em có được không? Chị có thể bỏ qua cho bạn em được không? Hic…
Cẩm Quyên vừa khóc vừa nói, hình ảnh cô gái lương thiện trong truyền thuyết ngay lập tức làm cảm động mọi người, căn tin lập tức bùng nổ.
- Hóa ra bọn họ là chị em.
- Hóa ra gái nhà nghèo là con hoang.
- Còn không phải sao, con hoang thì nói là con hoang, còn bày đặt làm bộ làm tịch. Trẻ mồ côi? Tôi khinh.
- Phải đấy, Cẩm Quyên thật tội nghiệp.
…
Con hoang?
Như Kỳ im lặng nghe từng câu từng câu của bọn họ, nhẹ nhàng nhếch mép. Nếu cô ta đã tự động muốn công khai sự tình đến vậy thì nó cũng giúp một tay thôi. Ngoại trừ Ngọc Linh, Nhã Thanh và Thiên Kỳ biết sự thật từ trước, tất cả những người còn lại đều kinh ngạc trước sự thật trên. Cả ba anh chàng cũng bàn cũng không ngoại trừ, chỉ khác ở chỗ người này là đồng đội của mình nên cho dù ngạc nhiên đến mấy cũng cố tỏ ra bình thản. Tuy nhiên, Thiên Kỳ thì không kiềm chế được như vậy, cậu tức giận đến mức lật bàn, bọn này đúng là đã đụng tới vảy ngược của cậu rồi. Sau âm thanh đỗ vỡ, căn tin tự nhiên im thin thít. Trường này có một quy tắc rất tốt, đó là “ anh giàu anh có quyền”. Hiện nay, ngoài thái tử Cố Mộc Thần thì Trịnh Thiên Kỳ chính là người có nhiều tiền nhất.
Như Kỳ nhẹ nhàng nắm lấy góc áo cậu, khẽ liếc mắt. Thiên Kỳ vừa chạm phải ánh mắt nó, lại nhìn bàn tay đang nắm lấy góc áo mình, cơn giận tự nhiên giảm đi một nửa, nhưng mỹ nữ Cẩm Quyên thì không được may mắn như vậy, sau cú lật bàn kia, hơn một nửa thức ăn lập tức định cư trên người cô nàng mà cư nhiên lại còn bị thêm một chiếc chén văng thẳng lên trán, bây giờ đang trong tình trạng cô cùng nhếch nhát.
Như Kỳ đứng dậy khỏi ghế, bước hai bước tới trước mặt cô ta, từ trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt lạnh lẽo, nhẹ nhàng phun ra hai chữ.
- Đủ chưa?
Chính là diễn tró như vậy đã đủ chưa? Cẩm Quyên nhìn khuôn mặt lạnh giá kia mà run lên, sợ hãi không nói nên lời.
- Mẹ tôi là người vợ đầu tiên của bố tôi, bọn họ ly hôn năm người này sáu tuổi. Xin hỏi, vậy ai mới là con hoang đây?
Sau câu nói của Như Kỳ, căn tin lại một lần nữa vỡ òa.Hóa ra sự thật là vậy.
Hóa ra….
- Hóa ra bà chủ đây mới chính là đại tiểu thư của tập đoàn Hoàng Phương.
Trong bầu không khí đang căn thẳng, một âm thanh trầm thấp vang lên từ phía cửa ra vào. Tiếp sau đó, một bóng dáng cao ngất tiêu xái xuất hiện, khiến cả căn tin một lần nữa choáng váng mà riêng Như Kỳ với Ngọc Linh lại hoang man cực độ. Đây chẳng phải là thần long chỉ thấy đầu không thấy đuôi - Thái tử Cố Mộc Thần- oan gia mà tối qua Như Kỳ vừa mới đắc tội?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]