CHÁP 7 Tin đồn về chuyện tình giữa hội trưởng hội học sinh và cậu thiếu gia đẹp trai mới chuyển trường ngày một lan rộng, đến cả giáo viên trong trường đều biết, tình huống này thật khiến người ta khó chịu, nhiều giáo viên trong giờ học còn nói bóng nói gió. Nó, một đứa thông minh với chỉ số IQ cao ngất ngưởng nhưng trong trường hợp này lại gà mờ tới mức không thể mờ hơn được nữa, mỗi khi có giáo viên nào nói những câu đại loại như: - Tình yêu thay đổi con người. - Tình yêu làm con người ta hạnh phúc hơn, vui vẻ hơn. - … Nó đều có một thái độ duy nhất là chống cằm nhìn giáo viên đó chớp chớp mắt trông rất ngây thơ, đến ông thầy già dạy văn, lãng mạn là thế cũng bị nó chọc giận là biết. Nhưng đến một ngày nọ thì nó cũng ý thức được chuyện gì đã và đang diễn ra. Chỉ 5 chữ để diễn tả những hành động của nó sau đó. Đó chính là “tàn bạo vô nhân đạo”, nhưng cuối cùng vì không tìm được hung thủ gây án nên cũng không làm được gì, vì thật sự không có ai dám can đảm đứng trước mặt nó mà buôn lời đồn thổi. Nó tức tối nhưng không bắt được kẻ bày trò nên càng tàn bạo hơn. Chuyện kể rằng vào một buổi sáng đẹp trời, sư tỷ Kỳ của chúng ta đang dẫn con ngựa sắt của mình vào bãi đậu xe, thì bỗng nhiên bên tai vang tên giọng nói của một bạn nam nào đó, đang nói đến vần đề gì đó - Không biết, nhưng chỉ biết bay vào tai của sư tỷ có một chữ “tình” và tình hình là hiện nay bạn ấy còn đang ở nhà dưỡng bệnh. Ví như sáng hôm nay vừa bước chân vào lớp, sư tỷ lại nghe một bạn nữ nào đó nhắc đến chữ “Yêu”, thế là cô nàng kia đương nhiên cũng không thoát khỏi trời nắng, nhưng phương châm của sư tỷ lại không đánh con gái, vậy nên hình phạt của sư tỷ cũng rất nhẹ nhàng, bạn nữ ấy vác một tấm biển trước ngực với dòng chữ to tướng “Tôi là đứa nhiều chuyện” đi hết ba vòng sân trường. Nhị sư tỷ Ngọc Linh cảm thấy tình hình ngày càng bất ổn, bèn lên tiếng khuyên răng: - Mầy làm vậy cũng không được gì. - Thế thì làm sao? - Tìm kẻ chủ mưu. Khi nghe đáp án của Ngọc Linh, nó không thương tiếc mà ban cho cô nàng một ánh mắt vô cùng khinh thường. - Tìm được sao? Mầy tìm giùm tao đi. Đây là thực tế chứ có phải mấy tình huống cẩu huyết trong truyện ngôn tình Trung Quốc, muốn tra là tra, Thánh lắm!!! Toàn lừa mấy đứa ngu. - Haizzz!!!! Ngọc Linh giả bộ thở dài một hơi, tỏ vẻ ta đây không thèm chấp, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được mà lên tiếng: - Sao mầy không hỏi xem, người được lợi nhất trong việc này là ai hả? - Là ai? Nó ngơ ngác hỏi lại, thật sự là nó không nghĩ ra, cái chuyện vớ vẩn này thì có cái gì mà lợi với không lợi ở đây. Tuy nhiên, Ngọc Linh lại bị chọc giận đến trợn trắng mắt : - Kỳ ơi là Kỳ, mầy không nhớ mỹ nữ mới chuyển tới sao? Lúc này vị sư tỷ của chúng ta mới tỉnh ngộ, ngay lập tức xông thẳng ra khỏi lớp, mang theo một luồng gió nóng khiến không ai dám tới gần. Nó xông thẳng vào lớp mỹ nữ, mắt đảo quanh. Mỹ nữ lúc này đang cười tươi với anh hai nào đâu biết rằng, tai họa sắp dán xuống đầu mình. Như Kỳ bước vào lớp nhớ tới lời Ngọc Linh nói, giờ lại thấy hai người kia đang tí ta tí tởn với nhau, càng cho rằng hai người này chính là hợp mưu gây chuyện, nó không nói không rằng chộp ngay quyển vở không biết của ai trên bàn ném một cú chuẩn sát vào mặt Thiên Kỳ. Gì chứ ? Không đánh con gái thì người chịu tội chỉ có anh hai chúng ta thôi. Thiên Kỳ ôm cái trứng trên đầu sửng sốt nhìn nó, cậu sững người, biểu hiện của nó là gì đây, không còn cái vẻ vô cảm như thường ngày thay vào đó là khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt ánh lên sắt bén. Cậu tự hỏi dạo này mình cũng không làm gì, nhất nhất nghe lời nó nói, vậy tại sao nó lại giận dữ như vậy chứ? - Này Hoàng Như Kỳ, cậu điên sao? Như Kỳ vẫn không thèm để tâm cậu ta nói gì, liền lao tới cú ngay một cú vào mặt anh hai,Thiên Kỳ lúc này hoàn toàn đờ đẫn. Gì chứ? Từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ vẫn chưa có ai dám đánh vào mặt cậu chứ đừng nói là đánh nặng như vậy. Thiên Kỳ ngẩng đầu nhìn nó, cậu muốn hỏi tại sao? Bản thân cậu rất muốn tiếp xúc với nó nhiều hơn, lý do tại sao thì bản thân cậu không rõ, có lẽ là cậu hơi thích thích đi, vì xung quanh cậu chưa từng xuất hiện một đứa con gái nào có cá tính mạnh mẽ đến vậy, nhưng cho dù là thế cũng không phải nó muốn như thế nào cũng được. Nhưng ... Đối mặt cới cậu lúc này là gì? Hoàng Như Kỳ, cậu ta đang cố kiềm nén không cho nước mắt chảy ra sao? - Này... Cậu...cậu... cậu thế này là sao hả? Rõ ràng cậu ... cậu là người đánh tôi. Thiên Kỳ ngạc nhiên đến nỗi nói cũng không mạch lạc, nhưng không hiểu tại sao cậu lại thấy đau lòng, thật sự đau lòng. Như Kỳ cảm thấy quá tức giận, quá uất ức. Gần đây, nó đang nỗ lực để hoàn thành kịch bản cho người ta lại phải nỗ lực để dành hạng nhất trên bảng xếp hạng của trường, thêm vào đó một điều không ai biết, cơn ác mộng dày vò nó hơn mười năm qua ngày càng nghiêm trọng, vô tình đã tạo nên áp lực quá lớn đè ép bản thân khiến nó không thở nổi đã vậy lại thêm bọn người này, ăn no không biết làm gì. Lần đầu tiên trong đời, Nó trở nên điên cuồng như vậy, Nó dương mắt nhìn Thiên Kỳ, cố nén nước mắt, nói bằng giọng mũi: - Hai người cẩn thận đấy. Mỹ nữ bên cạnh cảm thấy bực bội vì từ lúc nó xuất hiện đến giờ, tầm mắt Thiên Kỳ đều nằm trên người nó, đã vậy bị nó cho một cú mà không đánh trả, cô nàng đâu biết rằng vì nó ngại đây là trong lớp chứ làm sao có thể đơn giản chỉ có một cú như vậy, đã không biết mà còn mắc bệnh “ điếc không sợ súng” : - Này con điên kia, mầy vừa nói gì hả? Vừa nói vừa tiến lên, ý định tát vào mặt nó. Nhưng còn chưa kịp thực hiện ý đồ của mình, đã bị nó tát lại, đây là lần đầu tiên nó đánh con gái, nó vung tay muốn tát thêm một cái nữa, nhưng lại cố gắn kiềm nén. Nó cuối sát mặt mỹ nữ, nói thật chậm từng chữ : - Tao đã nói là mầy hãy cẩn thận, không nghe rõ sao? Cuối cùng nó quay qua nhìn thẳng mặt Thiên Kỳ, nước mắt đã được nó gột sạch, giờ phút này đôi mắt nó thật to thật đẹp, nhưng cho dù Thiên Kỳ có nhìn thế nào cũng chỉ có mỗi một mảnh băng giá. Nó gằn lên: - Đánh. Thiên Kỳ hoàn toàn ngu người, chỉ biết hỏi với bóng lưng của nó : - Chuyện này là sao? Ngọc Linh âm thầm thở dài trong lòng “Gì chứ? Tui nói là để mấy người giải tỏa hiểu nhầm, chứ có phải để đánh nhau đâu? Vừa gào thét trong lòng vừa quay qua nhìn Thiên Kỳ với ánh mắt bất lực. Hơn một tháng qua, nhỏ biết, anh hai là đang để ý nó, bằng chứng là cô nàng thường xuyên bắt gặp cậu ta ngây người nhìn nó không chớp mắt, tin chắc rằng cậu ta thích nó, nghĩ bụng vụ này chắc chắn là cậu ta gây ra nhằm thu hút sự chú ý của nó, nghĩ rằng như vậy cũng tốt, ai ngờ đâu... Haizzz !! Ngọc Linh bước theo sau nó mà thở dài thườn thượt, đến bao giờ thì Như Kỳ mới thoát khỏi bóng ma quá khứ đây. Top of Form Top of Form
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]