Trời về tối có mưa, không khí bắt đầu se lạnh rõ ràng về cuối thu.
Triệu Trác Thẩm rời khỏi dinh thự khi bữa cơm vừa mới bắt đầu, anh thậm chí không kịp nếm mấy món người thiếu nữ ấy nấu. Thường thì anh chẳng đoái hoài đến ăn uống lắm nhưng mùi vị của mấy món khi nhỏ anh thường ăn vào tay cô đều rất hợp. Ban đầu không có cảm tình nhiều, cả năm qua cũng chưa từng nghĩ đến việc khiến cô tổn thương. Anh không chắc chắn khi mình xem cô xuất hiện trên trang báo mạng như nào, nghe cô hát cảm thấy ra sao? Thời điểm đó chỉ là chăm xem tin tức một chút, ngày nào cũng theo dõi mấy bài viết nhắc đến cái tên Hạ Bách. Xung quanh anh không thiếu phụ nữ, cả năm qua bao nhiêu mùi hương chạm đến khứu giác còn không nhớ nổi một mùi. Nhưng có lẽ từ rất lâu, khi mới gặp anh đã nghe rõ thứ dịu nhẹ nhưng nhất thời khiến anh lưu luyến trên cơ thể cô gái này.
Cả chiều nay Triệu Trác Thẩm dành thời gian để nghỉ ngơi, tách cà phê đem lên cũng để nguội không uống ngụm nào. Đến lúc tỉnh giấc cũng tắm gội rồi đi luôn, không chắc người này có đói không nên Trần Khả Lộ đã chuẩn bị trước một khẩu phần ăn nhanh. Dĩ nhiên khi quay về nhà cũng đã muộn nên chẳng chuẩn bị gì ngoài chiếc bánh humberger nóng hổi dành cho mình.
" Bánh còn nóng, anh cầm theo ăn nếu đói." Trần Khả Lộ đưa chiếc bánh về phía người đàn ông, giọng nói trong trẻo đến mức dễ nhận thấy bên trong chứa đựng những gì. Cô không nhận được nhiều hồi âm, hai má dần đỏ lên rồi nhìn chiếc xe chạy từ tầng hầm lên. Khi ấy chỉ ước xe đi chậm một chút, chậm nhất có thể để mình ít nhất không mất mặt. Nhưng chỉ tiếc khi chiếc xe dừng lại ở khoảng cách sát mặt, Hạ Bách lại đi từ trong ra.
Người đàn ông vừa kịp để điếu thuốc lên miệng khẽ quay lại nhìn, thực ra do cảm nhận được Hạ Bách chạy qua nên mới phản xạ chậm chạp để xác định. Sau cùng không nhận được chút để tâm nào liền mồi lửa cho điếu thuốc. Thậm chí cả người con gái bên cạnh cũng bị lãng quên ngay lúc đó.
" Bác ghé qua siêu thị mua giúp con ít đồ hộp ghi trong giấy. Con cảm ơn trước." Giọng Hạ Bách có chút khàn đi, nói xong cũng do ngứa họng nên ho nhẹ mấy cái.
Triệu Trác Thẩm dù hướng mắt đi một phía khác nhưng thính giác đều nghe rõ mồn một. Cô cũng lễ phép với người lớn tuổi hơn anh nghĩ, thường anh ít thấy cô nói chuyện với người làm. Ở nhà trông rất giản dị, quần áo cũng không biết mua của hãng nào nhưng chẳng khác nào mấy bà thím trong khu chung cư.
Dặn dò xong là Hạ Bách nhanh chóng quay vào, cô thực ra không có ý tốt nhưng lại đứng lại chỗ Triệu Trác Thẩm mất vài giây. Lúc đầu nửa muốn nói, nửa không muốn nói nhưng rồi cũng không chần chừ. " Bố tôi nói cuộc gặp hoãn lại 1 tiếng. Anh muốn dùng bữa luôn không?"
Nghe được câu nói này Triệu Trác Thẩm như gỡ rối được chút chuyện trong lòng, tay đang đưa điếu thuốc lên định hút tiếp liền vứt xuống rồi dùng mũi giày dụi đi. Giọng nói vẫn mang chút đặc trưng, không hề có sự nhẹ nhàng không trầm ấm dễ nghe. " Dĩ nhiên phải dùng rồi. Dù sao cũng là đồ cô nấu mấy tiếng."
Hạ Bách không thấy được chút trêu đùa nào, hoàn toàn bị phong toả cảm xúc. Cô khẽ cười nhìn mọi người đang chuẩn bị vào dùng bữa. " Tôi hầm bò cho gia đình. Trước giờ không có ý làm cho anh."
Triệu Trác Thẩm ăn mặc cũng dễ chịu nên không phải thay đồ, nghĩ đến việc cô vừa nói liền có chút vui vẻ trong lòng. Anh nhớ cả ngày hôm qua đến giờ cô mới không có giọng điệu lạnh nhạt, thực ra hôm nay cũng không hề nói với nhau câu nào. Nãy giờ tính ra được hai câu, mặt mộc của cô cũng dễ nhìn hơn trang điểm. Có lẽ trông nhã nhặn, dễ gần hơn một chút.
Bữa cơm khá đầy đủ thành viên, Trần Mặc Cảnh ngồi ở ghế chính giữa, những người nhỏ hơn ngồi dài hai bên. Nhìn trông rất quy củ nhưng bên trong lại lạc lõng. Thức ăn được lấy vừa đủ trên đĩa, ai cũng có phần.
Trần Lục Bắc ngồi cạnh Hạ Bách, hai mắt mệt mỏi nhận thấy rõ sự thiếu ngủ. Anh ăn cũng rất nhanh không nhiều lời ngây trò vui cho gia đình, cứ giống như một mô hình không âm thanh khiến sắc mặt Hạ Bách luôn tĩnh lặng như mặt hồ. Trôi qua hơn nửa ngày cô luôn làm mọi thứ một mình, không mấy khi mở lời nhưng chẳng ai để tâm. Thậm chí, vết thương cố ý trên bàn tay cô lớn như vậy cũng không ai hỏi thăm gì.
Trần Lục Bắc nhanh chóng xong bữa, anh quên mất lời khen ngợi dành cho bữa cơm như thường lệ. Giống như mất đi chút đông viên thường trông ngóng, Hạ Bách đột nhiên cúi đầu thấp nghẹn ngào ăn bữa cơm cho xong. Không ai để ý đến cô, không ai mở lời, đôi lúc cô hận sự ra đi của mẹ. Bà ấy ra đi đem theo cả không khí ồn ào, dù chẳng là gì so với gia đình khác nhưng sẽ có tiếng nói, tiếng cười. Nhất định nếu có người phụ nữ ấy.. Bố cô sẽ không chú tâm vào công việc, ông ấy sẽ luôn về đúng giờ để dành tình yêu thương dịu dàng nhất cho gia đình. Trước giờ, đều vậy nhưng hạnh phúc của cô vốn ít ỏi..
Mất đi mẹ rồi cũng không còn nhà..
[... ]
Triệu Trác Thẩm không nghĩ gặp đối tác đến cả cái tên gọi cũng thân quen, đôi mắt người phụ nữ ấy vẫn luôn có chút hy vọng sâu thẳm. Anh kéo ghế ngồi xuống đối diện Hoắc Tịch, ánh mắt nhìn đồ ăn trên bàn nóng hổi như biết chắc anh sẽ đến lúc nào. Vẫn có thể nói là mối quan hệ mười năm qua không quá tệ, cô chọn đúng quán anh thích, lựa những món hợp khẩu vị của người kén ăn. Chỉ cần ngồi xuống đã có chút không khí khó chịu vì hành động như đang còn quá thân mật. Triệu Trác Thẩm chưa mở lời, anh vừa kịp đặt điện thoại xuống bàn đã có tin nhắn gửi đến. Vốn là nhiều công việc nhưng lần này là của phụ nữ gửi đến, vẫn là những người có chút quan tâm anh.
Theo phản xạ của phụ nữ kề cạnh Triệu Trác Thẩm nhiều năm, chiếm đóng lòng anh đến mức không hề có ai dành nổi thì Hoắc Tịch sơ ý liếc nhìn. Dáng vẻ thanh cao một năm qua chờ gặp anh nhưng đều không có chút âm tín nào. Cô từng gặp Hạ Bách nhiều lần, gặp nhiều đến mức biết lịch trình làm việc kín ngày của cô ta ra sao. Sau cùng chỉ toàn thất vọng, cô ta không hề nói gì khi nhắc đến Triệu Trác Thẩm, thái độ khó chịu như chẳng hề quen biết. Đến giờ vô ý nhìn qua tên hiện trên màn hình anh lại mới lạ, cô không hiểu năm qua con người ấy đã thay đổi như nào.
Triệu Trác Thầm không phải người thích nói chuyện với phụ nữ qua điện thoại, trường hợp có số anh cũng chỉ là công việc. Người mới nhắn đều không nhắc đến công việc nên anh bỏ qua một bên, ánh mắt nhanh tập chung về đối tác trước mặt. " Em khoẻ chứ?"
Hoắc Tịch không phải người kìm chế cảm xúc tốt nên rất dễ bị người khác bắt bài, khi tìm Hạ Bách cũng rất nóng vội. Cô không nghĩ người con gái mình căm ghét dùng vô số lời lẽ chà đạp lại đứng lặng rồi cười. Sau cùng, ấn tượng của cô về cô ta có lẽ nói là tốt hơn. Câu nói hôm đó không dễ nghe nhưng lại khiến cô nhớ đến mức phải chấp nhận. Hạ Bách nói: " Người đàn ông chị nói chưa từng để tâm tôi đến vậy đâu. Chúng tôi không liên lạc lâu rồi. Chị hành động như vậy ảnh hưởng đến tôi, anh ta cũng không biết chị yêu anh ta như nào. Làm ơn suy nghĩ trước khi nói, tâm lí tôi không được tốt. Nếu chị gây kích động sẽ không tốt đâu."
Nghe người đàn ông hỏi thăm, giọng điệu có chút xa cách hơn trước đây trong lòng Hoắc Tịch cũng tự hiểu. Cô khẽ cười, một tay chống đôi đũa xuống chiếc bát. " Khoẻ. Còn anh? Công việc vẫn không thay đổi nhỉ?"
Triệu Trác Thẩm rất dễ chịu, trong lòng đúng là có chút hoài niệm ùa về nhưng không đánh mất quan điểm. Với anh đối tác là đối tác, người từng quen cũng là từng quen. Nhiều người cho rằng anh không biết yêu đương, chỉ qua loa rồi tìm đến những thứ mới mẻ. Có lẽ họ không biết anh từng vì người phụ nữ này như nào, ngồi trước mặt cô được thấy dáng vẻ trưởng thành này cũng có chút an tâm. Nhìn cô đang cố tỏ ra lạnh nhạt anh vội cười rồi đứng dậy rót thêm rượu vào hai ly. " Em nói xem tôi phải thoát khỏi công việc này như nào? Em chuyển nghề sao?"
Hoắc Tịch nâng ly rượu, nãy đợi anh có uống qua nên nhận thấy khá nặng chỉ dám nhấp môi. Cô cũng thành thật một chút. " Em không muốn đuổi bắt anh. Dù sao cùng coi như bạn tốt nên không muốn tính toán nhiều."
Anh chẹp miệng, gắp chút thức ăn cho có phần hiếu khách. " Như vậy cùng tốt, giờ chúng ta là đối tác. Em muốn kí hợp đồng nhanh gọn chứ?"
Không khí có chút khác thường với người phụ nữ, miệng thịt trong miệng cô cứ như không muốn trôi xuống. Chưa từng có cuộc gặp đối tác nhanh gọn đến vậy, anh như vậy không phải vì tình cũ mà muốn kí kết lẹ rồi ra về chứ. Ngoài tin nhắn ban nãy, sau này có thêm hai tin nhưng anh cũng không trả lời. Trong đầu cô rất mơ hồ, cuối cùng không hi vọng thêm, nghĩ đến lợi ích kí kết được với tập đoàn lớn như này quả sẽ giúp cô có chỗ đứng hơn.
Triệu Trác Thẩm lấy được bản hợp đồng có chút vội vã, chào hỏi xong liền ra ngoài vừa đi vừa gọi điện cho Trần Lục Bắc. Đầu dây vừa ậm ừ được vài câu vì bị đánh thức giấc ngủ thì người đàn ông đã vào thẳng vấn đề chính. " Rồi rồi. Anh muốn nhậu tôi sẽ mua đồ. Thuốc của Hạ Bách thì lấy ở đâu?"
Trần Lục Bắc hít một hơi sâu, giọng điệu dè chừng nhắc nhở. " Cậu đừng có quan tâm em gái tôi quá thái. Đã nói bao lần rồi, cậu định để tôi nhắc lại bao lần nữa. Đến chỗ bác sĩ Trí lấy thuốc cảm cho con bé."
Không biết đã nghe cảnh báo này bao lần trong năm qua, người này thực sự thích Tần Chu Tước hơn anh nhiều. Trần Lục Bắc nói nghìn lần cũng nhắc đến người bên cạnh Hạ Bách phải đủ điều kiện kinh tế, ôn hoà ấm áp, nhất định phải là người thiện. Nghĩ đi cũng không hiểu sao lại là hắn ta, nực cười.
" Cậu cứ liệu hồn đấy, mau lên." Trần Lục Bắc không nghe thấy hồi âm nhưng cuộc thoại chưa tắt nên quát lớn mấy câu.
" Con mẹ anh, sai ai đấy. Tôi có phải chó bốn chân mà chạy đâu. Tôi không thích cô ta là được chứ gì. Anh có giỏi anh khiến cô ta vui hơn đi. Sao lúc nào cũng để cô ta một mình như thế?" Triệu Trác Thẩm vốn chịu đựng được việc áp đặt cảm xúc nhưng lần này tiếng nói của anh đủ để người phụ nữ theo sau nghe thấy. Phía đầu dây cũng không nói được, cổ họng người anh trai đó nghẹn ứng lại.
Thời điểm đó, phòng Trần Lục Bắc có tiếng gõ cửa từ Hạ Bách.
Còn Triệu Trác Thẩm không biết Hoắc Tịch nghe thấy gì, khi cả hai ra đến sảnh để chờ xe đều không nói thêm gì. Anh chỉ biết hàm răng cô ấy cắn chặt lấy bờ môi, ánh mắt cố nhìn về một phía. Thực ra, cô ấy chưa từng giỏi kìm nén nên thoáng cái đã nhận ra, chỉ tiếc hiện tại đã không quan trọng nên khó trách anh vô tâm.
[... ]
Trần Mặc Cảnh cho người theo sát Triệu Trác Thẩm trong buổi gặp mặt đối tác, tất cả những gì họ nói chuyện ông đều nghe rõ. Nói là hợp tác thì không phải cho một công ty bé như vậy, cái ông muốn là xem cách ứng xử với người phụ nữ anh đã yêu. Ông chỉ muốn chắc chắn tìm một chỗ hạ chân cho con gái mình, có lẽ lựa chọn này cũng không tệ. Sự trân thành đến từ cách anh ta lớn tiếng với con trai ông, người không biết sợ như anh ta liệu có sợ mất đi Hạ Bách không? Năm yêu Dương Hiểu Tình ông cũng có nổi phong thái đó, không có đủ dũng khí để khẳng định với cô ấy tình yêu thầm lặng của ông. Nghĩ lại thấy cô ấy gả cho mình cả một tuổi xuân đến già thực quá nhiều đau thương.
Triệu Trác Thẩm về nhà muộn hơn dự định, người bác sĩ muốn gặp đã về quê có việc nên anh ghé hiệu thuốc mua lấy một liều. Nhìn từ bên ngoài phòng Hạ Bách đã tắt điện nên anh đi thẳng lên phòng Trần Lục Bắc, người cậu ta cũng hơi nóng, nghe nói uống thuốc rồi nên anh không hỏi.
Trần Lục Bắc xuống khỏi giường, ngửi thấy mùi đồ nướng tâm trạng khác hẳn. Nãy hơi lớn tiếng nên Triệu Trác Thẩm chỉ để đồ ăn ngoài cửa rồi đi luôn không nói gì, tự nhiên lại cảm thấy mình hơi quá đáng.
Triệu Trác Thẩm chỉ bực tức lúc đó, lúc nãy có xuống dưới tầng nhưng không thấy bà Vú đâu nên hỏi tạm cô giúp việc. " Cô đưa túi thuốc này cho Hạ Bách. Lấy luôn nước ấm cho cô ấy giúp tôi nhé."
Người giúp việc có chút khó xử. " Ban nãy cô ấy ra khỏi phòng đi đâu rồi. Tôi không rõ bao giờ cô ấy về."
Người đàn ông không hỏi thêm gì rồi cầm túi thuốc về phòng, thay bộ đồ thoải mái hơn xong liền ra ngoài ban công hóng gió. Đứng ở trên cao quả rất dễ nhìn bao quát, thoáng cái đã nhìn thấy người cần tìm ở đâu. Có vẻ ở bãi cỏ đằng xa ấy rất yêu ắng, trời có gió lạnh nên cô ấy có đem theo chiếc khăn choàng. Không hiểu sao anh rất muốn xuống nói chuyện cùng cô ấy, một mình như vậy không phải rất cô đơn sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]