Sau cuộc nói chuyện hôm đó, Hạ Bách cũng thường đi uống nước với Triệu Trác Thẩm. Anh ấy không nói nhiều như trong điện thoại, có duy nhất một điểm chung là giọng nói có chút xa cách. Cô không có quá nhiều thắc mắc về điều đó, tính cách anh vốn có phần cao ngạo, đôi khi lại trầm mặc nên rất khó bắt chuyện. Có điều khi bàn về chính trị anh lại nói trau chuốt, rõ ràng đến mức cuốn người khác đi theo hướng anh ta chỉ ra.
Thực ra, thời gian gặp nhau của hai người đều thu xếp lắm mới được một nửa tiếng. Hạ Bách không phải rỗng quá nhiều kiến thức nhưng cô cần nhớ lại những bài cần thiết cho kì thi vào trường. Trước đây, cả Trần Lục Bắc và Triệu Trác Thẩm đều từng học ở đó. Vốn dĩ nó là nơi đào tạo nhân tài chứ không phải một người đi theo nghệ thuật. Khi đặt ra vấn đề này, Phúc Thương cũng cho đó là một bức tranh đề cao cô lên. Nếu cô học giỏi, trong trường còn thể hiện tốt tài năng ở giờ ngoại khoá sẽ được báo chí để ý.
Khi vừa quay sau cảnh lúc chiều tối, Hạ Bách vội bắt xe đến quán cà phê gần nhà. Khung cảnh quen thuộc hai người ngồi gần đây là căn phòng kín. Triệu Trác Thẩm lúc nào cũng mặc bộ đồ đen, đội mũ le che đi những đường nét ngũ quan mê người. Đôi khi cô cũng thấy anh trai mình mặc như vậy, chỉ là anh ấy quyền cao chức rộng nên chẳng hãi hùng gì thế giới ngoài kia. Còn kẻ đàn ông kia, anh ta không phải sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-ha-tram-luan/109400/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.