Sau khi Vân Hoàng rời đi thì Tony có tới một lần. Khi ấy Cố Diễn đang tranh luận với Giang Nguyên, không chịu ăn lòng đỏ trứng. Troy có tật giật mình liếc nhìn Giang Nguyên, gã cười ha ha: “Thiếu tướng, thật là tình cờ làm sao!” Giang Nguyên chỉ ngước nhìn gã cho có lệ, thái độ hoàn toàn khác hẳn khi chăm sóc Cố Diễn. “Tình cờ thật đấy, hoàng tử điện hạ.” Nói xong, anh nhanh chóng quay lại nhẹ nhàng dỗ ngọt Cố Diễn: “Một miếng cuối cùng thôi.” Troy không chọc nổi Giang Nguyên nhưng lại có ý đối địch rõ ràng với Cố Diễn. Omega của mình quá để ý Cố Diễn, mùi quýt ngọt của cậu cũng vô tình để lại dấu vết. Lý do gã như con chim công suốt ngày xòe đuôi khoe khoang mùi pheromone của mình chính là để đọ với Cố Diễn, để cậu biết Vân Hoàng là Omega của gã. Có điều thái độ của Giang Nguyên lại khiến gã hoảng hốt. Trong quân đội của Đế Quốc, thiếu tướng Giang Nguyên nổi tiếng là một vũ khí hình người, lạnh lùng tàn nhẫn, ra tay kết liễu đám hải tặc cũng không buồn chớp mắt. “Rốt cuộc anh tới đây để làm gì?” Cho dù thần kinh của Cố Diễn có thô tới đâu thì cũng đoán ra vì sao Troy lại hay công kích mình như vậy. Troy: “Đến cười nhạo mi.” Cố Diễn:??? Anh bạn, anh với Vân Hoàng đúng là nồi nào ụp vung nấy đấy. Cố Diễn nuốt lòng đỏ trứng trên tay Giang Nguyên đưa qua, sau khi lấp đầy cái bụng đói liền mở chế độ PK với Troy: “Chưa ký hiệu vĩnh viễn được Vân Hoàng thì lấy tư cách gì cười nhạo tôi nào? Còn non và xanh lắm.” Troy:… Tức à! Muốn đập thằng kia ra bã nhưng có Giang Nguyên trấn ngay đó, gan hùm mật gấu cũng xìu, chỉ có thể tiếp tục cười.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]