Hách Tịnh tự hối tiếc xong lại bắt đầu thấy thương cho Đan Nhĩ Tín. Sao anh có thể ở chung với những phó đội trưởng đó được nhỉ, ở đó đều là những người trâu bò của đội tin tức. Sẽ không phải là dựa vào các quy tắc ngầm chứ, Hách Tịnh xấu xa suy nghĩ, vợ hiền của đại đội trưởng ở bên cạnh mình, chắc không có vấn đề gì, Phó đội trưởng Chu Hải Phong có nhiều đáng nghi hơn,ánh mắt thăm thẳm như một người bốn mươi tuổi, nói không chừng liền đúng là “ không yêu hồng mao, yêu võ trang”!
Chỉ là những lời này Hách Tịnh chỉ dám tự nghĩ trong lòng, vui một mình, ngay cả dũng khí chia sẻ cùng vui với Trương Anh Tử cũng không có, bởi vì nếu những tin tức này truyền ra thì đừng nói lão đầu họ Chu kia, mà Đan Nhĩ Tín cũng sẽ ăn tươi nuốt sống cô.
Cuộc sống ở doanh trại rất đơn điệu, nhưng cũng bận rộn.Làm bộ đội đặc chủng ở đại đội A thì thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất khác biệt, không có biểu giờ giấc làm việc nghỉ ngơi nghiêm khắc, bởi vì khi lính đặc chủng ra ngoài làm việc hoặc diễn tập, có thể mấy ngày mấy đêm không được ngủ, sau khi trở về thì việc sắp xếp dĩ nhiên cũng lựa theo tình huống mà quy định.
Nhưng điều này cũng không thể nói rằng cuộc sống nơi này thoải mãi, tự do hơn bộ đội bình thường. Một ngày 24 giờ, Thượng đế công bằng phân chia đều cho mỗi cá nhân, nhưng nhiệm vụ mà mỗi người phải hoàn thành không giống nhau.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-em-thu-tuc/3264173/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.