Ăn cơm trưa xong, Hách Tịnh rất muốn đi thẳng về nhà, nhưng cuối cùng không còn cách nào khác đành đi gặp mẹ mình một chút, trong lòng cảm thấy thấp thỏm không yên, sau đó liền theo mẹ cô đi đến nhà họ Đan.
Ăn cơm no, nên hai người từ từ leo lên cầu thang, chờ Lương Thanh cầm chìa khoá mở cửa, bất chợt người cô cứng lại.
Hách Tịnh không rõ chân tướng nhìn mẹ mình, Lương Thanh nhỏ giọng nói: "Khi ra khỏi nhà mẹ đã khoá cửa rồi, sao bây giờ cửa không có khoá." An ninh ở đây rất tốt, những người không có nhiệm vụ sẽ không được vào đây, cô cố gắng nhớ lại xem Đan Dũng có ở nhà hay không, còn Đan Nhĩ Nhã sẽ không có ở đây hiện giờ nó đang ở thành B, chưa đến kỳ nghỉ hè, nó sẽ không tự tiện trở về đây mà không thông báo trước, còn dì Trương giúp việc đã xin nghỉ việc rồi.
Chẳng lẽ là ăn trộm? Hách Tịnh có chút khẩn trương, còn Lương Thanh thì ít nghi ngờ hơn, cô rất có lòng tin với an ninh ở khu vực này, đang do dự không biết có nên đẩy cửa vào hay không, thì bất ngờ cửa từ bên trong mở ra xuất hiện một khuôn mặt quen thuộc, làm hai mẹ con cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Nhĩ Nhã, sao bây giờ con lại ở đây?" Quan hệ giữa Lương Thanh với người con riêng này cũng rất hòa thuận, lập tức mở miệng hỏi thăm, sau đó nhường đường kêu Hách Tịnh vào nhà.
Mở cửa là một nam nhân mặc áo thun xanh quần sọc, vai rộng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-em-thu-tuc/3264150/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.