Có lẽ cũng khá lâu, có ai đó khẽ lay tôi:
“Nguyên à, cưng có sao không?”
Chị kế toán nhìn tôi ái ngại. Chị ta kéo ghế ngồi xuống cạnh tôi.
“Nói chị nghe xem….”
Tôi bỗng ôm chị ta khóc nức nở. Tôi thật yếu đuối. Tôi không thể kìm chế được và tôi cũng không biết vì sao tôi lại khóc.
Chị kế toán vỗ vỗ lưng tôi.
“Em và sếp yêu nhau phải không?”
Tôi buông chị ra, thoáng bối rối.
“Kìa chị, sao lại nói thế, em…”
Chị ta cười. “Em đừng qua mắt chị. Chị biết điều này khi chị thấy em dùng tách trà của sếp. Và không phải hiển nhiên em và sếp ở cùng lều khi đi biển đâu!”
“Em…”
“Em đừng lo lắng, vì chị hiểu mà. Chị cũng như em và sếp thôi!”
“Ý chị là…”
“Chị cũng là một người đồng tính!”
Năm tiếng “tôi là người đồng tính” thật không phải ai cũng có thể đủ can đảm để nói ra. Người ta xem nó như một cái cửa cao kều, và những người nếu vượt qua được cánh cửa đó sẽ tìm lại được chính họ. Giữa biển người, nhưng chỉ có một ít người cần vượt qua cái cửa đó. Trong đó có tôi, và tôi chưa bao giờ có ý định trèo qua cánh cửa đó để bước vào một điều đích thực cho tôi. Tại sao người ta lại đồng tính và tại sao người ta phải khổ sở khi không được tìm lại bản thân họ chứ? Điều đó có thể để giúp tôi biện minh khi tôi đã trốn tránh chính tôi bấy lâu nay.
“Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-em-re/2398187/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.