Chị kế toán khoác tay tôi khi từ thang máy bước ra.
“Em và sếp ổn chứ?”
Tôi cười gượng gạo. “Vâng, ổn rồi chị ạ!”
“Ừ, thế thì tốt. Nhớ lời chị, hối hận không phải là từ đáng để nói ra đâu em à.”
Tôi mỉm cười rồi xách giỏ đến bàn làm việc. Kha đang ngồi uống cà phê ở bàn tôi.
“Chào em, hôm nay đi trễ những ba phút, anh..”
Tôi cười, hôn và ngắt lời Kha.
“Anh muốn làm gì em nào?”
Kha ôm tôi vào lòng. “Em đã làm điều anh muốn còn gì!”
Tôi đang ở phòng họp thì có điện thoại. Dù đã để chế độ rung nhưng nó vẫn làm cả phòng họp chộn rộn. Kha ra hiệu tôi ra ngoài nghe. Tôi xin lỗi rồi chạy ra ngoài.
Số của lão giám đốc.
“Chào em yêu!” – tôi muốn nôn khi nghe lão nói.
“Tôi đã bảo ông đừng gọi tôi vào giờ làm việc mà!” – tôi lí nhí nói.
“Anh biết, nhưng nhớ em quá, không chịu được!”
“Nếu ông còn tiếp tục thế này, tôi sẽ….”
“Vậy thôi! Anh gọi cho sếp Kha của em cũng được!”
Lão vừa nhắc đến Kha.
“Thôi thôi! Em xin anh….” – tôi xuống giọng.
“Biết khôn đó cưng! Tối nay anh bận, em không phải sang chỗ anh nữa. Ở nhà phục vụ thằng chó sếp của em đi!” – Lão cười lớn rồi cúp máy. Tôi tựa lưng vào tường bất động. Rốt cuộc rồi tôi có làm được gì cho Kha không?
Lão giám đốc hôm nay không chịu đi xe hơi, lão muốn chở tôi bằng xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-em-re/2398183/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.