Sáng sớm, Bạch Tuấn Nam đã mang theo Lý Văn Hiên đến mộ của mẹ cậu, nhìn người phụ nữ ở trong ảnh mỉm cười dịu dàng, Bạch Tuấn Nam rơi lệ, nhẹ nhàng vuốt ve tấm ảnh, nghĩ làm như vậy mới có thể sờ được người ở bên trong.
Lý Văn Hiên bây giờ cũng rất buồn, người dì đã ở bên cạnh nhà mình từ lúc còn nhỏ, đã ra đi như thế này, không, bây giờ phải gọi là bác gái, đồng thời Lý Văn Hiên cũng nói trong lòng: "Bác gái, bác yên tâm, con nhất định sẽ thương yêu Tuấn Nam thật tốt, con sẽ không để cho cậu ấy phải chịu một chút xíu uất ức nào, con sẽ yêu cậu ấy thêm cả phần của người!" Lý Văn Hiên ở trong lòng kiên định phát lời thề.
Đợi một hồi, Bạch Tuấn Nam đứng lên, nhìn lại Lý Văn Hiên ở bên cạnh, rồi đứng trước mộ phần của mẹ mình lạy một cái và nói: "Mẹ, con phải đi, mẹ ở bên kia phải tốt nhé, con cũng sẽ chăm sóc mình thật tốt!"
Lý Văn Hiên đi lên trước nắm tay Bạch Tuấn Nam, dành cho cậu cái an ủi "tôi cũng sẽ chăm sóc cho cậu, sẽ không để cậu chịu một chút tổn thương nào!"
Thế là xế chiều hôm đó, hai người thu dọn hành lý, Lý Văn Hiên liền dẫn Bạch Tuấn Nam trở về Lâm huyện —— nhà của hắn.
Bây giờ ngắm nhìn ngôi nhà với thiết kế lãnh đạm, Bạch Tuấn Nam kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Văn Hiên ở bên cạnh. Cậu biết Lý Văn Hiên không thích những màu sắc lòe loẹt, nhưng không nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-em-muon-ngu-voi-anh/3258625/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.