Buổi sáng, Lý Văn Hiên mở mắt ra nhìn người bên cạnh, cưng chiều nhéo nhéo mũi của cậu nói: "Thằng nhóc hư đốn này, bản thân ngủ ngon, nhưng tiếc cho tôi, mỹ nhân trong lòng thì không thể động!"
Đúng lúc Bạch Tuấn Nam thức dậy, dụi dụi mắt thắc mắc hỏi: "Cái gì mỹ nhân không thể động?"
Đối với cái thắc mắc của Bạch Tuấn Nam, Lý Văn Hiên không trả lời, chỉ xoa xoa đầu tóc bù xù của cậu nói: "Chúng ta dậy đi!"
Thấy Lý Văn Hiên không trả lời, Bạch Tuấn Nam cũng không có hỏi lại.
Đến khi hai người thức dậy, đã là tám giờ sáng, xem lại thời gian, Bạch Tuấn Nam lập tức hoảng hốt lớn tiếng gọi Lý Văn Hiên: "Hôm nay tôi phải đi lãnh lương, số điện thoại của cậu bao nhiêu, khi nào rảnh tôi sẽ liên lạc với cậu!"
Vì Bạch Tuấn Nam nhớ lại lời của Lý Văn Hiên nói tối qua, hắn bây giờ còn có một vị hôn thê, dù sao đi nữa, hiện giờ mình vẫn là kẻ thứ ba, nên Bạch Tuấn Nam cảm thấy lúc này mình cần phải tỉnh táo thật tốt. Không thể vì rung động nhất thời mà phá hủy quyết định mình đã thực hiện năm đó, nghĩ đến đây Bạch Tuấn Nam liền cúi đầu, vì không muốn Lý Văn Hiên thấy được giọt lệ thương tâm trong mắt mình.
Đúng vậy, năm đó Bạch Tuấn Nam biết Lý Văn Hiên có một người vợ chưa cưới, liền thực hiện một quyết định, đó chính là mặc kệ thế nào mình cũng không đi phá hoại gia đình của Lý Văn Hiên, cho dù mình thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-em-muon-ngu-voi-anh/3258621/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.