Chương trước
Chương sau
Thi cử xong cũng xem như đến kỳ nghỉ đông. 

Mặc kệ thi như thế nào, cũng là chuyện của học kỳ sau, vì vậy mọi người hiện giờ không quan tâm chuyện này nữa, tất cả đều đang vội vàng thu xếp hành lý, chuẩn bị về nhà.

Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam cũng rất nhanh nhẹn, ngày hôm qua vừa thi xong, ngày hôm nay liền về nhà. Vì không phải ngồi xe lửa, nên cũng không cần đặt vé trước, hai người lôi kéo hành lý ra ngay bến xe.

Ở bến xe gặp Chu Minh Kiệt và Tô Tiểu Văn, lại hỏi thăm, thật không ngờ hai người kia cũng ở chung một huyện với bọn họ, vì vậy bốn người liền kết bạn trên đường đi.

Vừa vặn bốn người một hàng ghế, giữa các hàng ghế trên xe.

Vì Bạch Tuấn Nam bị say xe, nên đã uống thuốc chống say xe trước nửa giờ khi lên xe, vừa lên xe liền dựa vào vai Lý Văn Hiên híp mắt lại.

Tô Tiểu Bạch ở bên cạnh cảm thấy như vậy rất thoải mái, nên cũng bắt chước bộ dạng của Bạch Tuấn Nam dựa vào vai Chu Minh Kiệt, thử một lần cảm thấy thật sự rất đúng.

Chu Minh Kiệt nhìn Tô Tiểu Bạch dựa trên vai mình, hơi mỉm cười, mặc dù không có thẳng thắn nói với Tô Tiểu Bạch mình thích cậu, nhưng nói hay không cũng đâu có quan hệ gì. Bây giờ người mình thích ở bên cạnh mình là được, mà Tô Tiểu Bạch cũng không ghét mình, như vậy là tốt rồi.

Lý Văn Hiên thấy Bạch Tuấn Nam dựa vào vai mình, chỉnh sửa lại tư thế để Bạch Tuấn Nam ngủ thoải mái hơn, như vậy lúc cậu tỉnh lại sẽ không thấy khó chịu.

Vài giờ trôi qua...

Chờ đến lúc Bạch Tuấn Nam thức giấc chỉ còn nửa tiếng đến bến xe, dụi dụi mắt không ngủ nữa.

Lý Văn Hiên thấy Bạch Tuấn Nam thức giấc, liền xoa bóp bả vai, mấy giờ liền không có cử động bây giờ thì tê buốt.

Bạch Tuấn Nam thấy Lý Văn Hiên xoa vai, nhất thời đau lòng xoa bóp cho hắn, trong miệng liên tục nói: "Sao cậu không gọi tôi dậy?"

Lý Văn Hiên dựa lưng vào ghế, cảm nhận trên vai có lực tay nhỏ bé xoa bóp cho mình, nhất thời thoải mái nhắm mắt lại. Nghe người bên cạnh nói như vậy, mở mắt ra cưng chiều nhéo nhéo mũi cậu, thấy xung quanh mọi người đều đang ngủ, liền tới gần bên tai cậu thì thầm nói: "Bảo bối, thương ông xã? Vậy bồi thường cho ông xã một chút đi ~ thế nào?"

Bạch Tuấn Nam nhìn gương mặt kề sát mình trong gang tấc, hơi xấu hổ nhìn xung quanh, miệng kê sát vào cổ của Lý Văn Hiên hôn một cái, thấy bộ dạng hận không thể ăn sạch mình của Lý Văn Hiện, đắc ý cười cười. Cậu biết nơi đó là chỗ mẫn cảm của Lý Văn Hiên cho nên mới hôn, ai biểu người này nói những lời như thế mà không nhìn tình cảnh, không cho chút ít trừng phạt thì thật có lỗi với bản thân.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của người ở bên cạnh lúc này, Lý Văn Hiên cưng chiều sờ sờ đầu của cậu, hắn rất vui mừng. Không ngờ người này bây giờ càng ngày càng có sức sống, như vậy mới phải chứ, mình cưng chiều bảo bối của mình, muốn như thế nào thì liền như thế ấy, đây là trách nhiệm của người đàn ông mà.

Lúc đến bến xe, nhóm Lý Văn Hiên và nhóm Chu Minh Kiệt đều chạy đông chạy tây.

Khi Lý Văn Hiên và Bạch Tuấn Nam về đến nhà đã là giờ cơm tối.

Lý Văn Hiên hiếm khi thấy ba mẹ hắn đều ở nhà, lúc nhìn thấy Lý Văn Hiên, hai ông bà rất vui mừng. Lý mẹ nhanh chóng đi vào phòng bếp bắt đầu trổ tài, còn Lý ba lại mang Lý Văn Hiên vào thư phòng.

Bên nhà Bạch Tuấn Nam, hiện tại chỉ có một mình Bạch mẹ, cho nên khi đẩy cửa phòng bếp ra liền thấy bóng lưng có chút khổ sở tiều tụy của mẹ cậu, nhất thời cảm thấy mũi chua xót. Nghĩ mình nhất định phải phấn đấu thật tốt, để cho mẹ có cuộc sống tốt hơn về sau, nghẹn ngào gọi: "Mẹ!"

Bạch mẹ nghe được giọng nói của con trai mình, nhất thời ngạc nhiên quay đầu, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn có hơi hốc hác, nhất thời đau xót đi lên trước, vuốt má của con trai nói: "Con trai ~ đã về rồi, hôm nay mẹ chuẩn bị nhiều thức ăn ngon lắm, có món sườn chua ngọt mà con thích ăn. Con xem khuôn mặt nhỏ nhắn của con kìa, đã ốm đi nhiều lắm rồi!"

"Mẹ ~ con trai của mẹ ở trường ăn nhiều lắm, không có ngược đãi bản thân!"

"Vậy thì tốt, tốt lắm! Con mau ra ngoài, một hồi nữa là mẹ nấu xong, con đừng để bị ngộp!" Nói xong liền đẩy cậu ra ngoài cửa.

"Dạ!" Bất lực nhìn mẹ đóng cửa phòng bếp, liền xoay người kéo hành lý vào phòng ngủ, nhìn cái ổ nhỏ mấy tháng không gặp, Bạch Tuấn Nam nhớ nhung liền nhào lên cái giường của mình.

Đang ở trên giường nghỉ ngơi, lại nghe thấy tiếng Bạch mẹ gọi, liền lên tiếng đáp lại và bò dậy.

Mở cửa đã thấy trên bàn bày biện mấy món ăn, thấy Bạch mẹ bưng mâm nhỏ từ phòng bếp đi ra, Bạch Tuấn Nam đi đến nhận lấy và nói: "Mẹ ~ mẹ nấu nhiều món như vậy, cái này phải ăn vài ngày!"

Bạch mẹ lau tay trên tạp dề rồi mỉm cười nói: "Không ăn hết cũng không sao, dù sao thức ăn hôm nay không nấu thì cũng hư hết. Hôm nay mẹ rất vui, con trai đến đây, ăn cơm đi!" Nói xong liền lôi kéo Bạch Tuấn Nam đến trước bàn.

Lý Văn Hiên hiện giờ thì đang chau mày, nhớ lại lời của Lý ba nói, Lý Văn Hiên buồn bực gãi đầu.

Vừa rồi Lý ba gọi Lý Văn Hiên vào thư phòng nói chuyện Lý Văn Hiên kế thừa công ty của ông về sau, muốn hắn tốt nghiệp lập tức tiếp quản, nghĩ lại Lý Văn Hiên liền buồn rầu. Nếu như hắn vào làm công ty của ba hắn, thì thời gian ở bên cạnh Bạch Tuấn Nam sẽ ít đi, nghĩ vậy rầu rĩ đi xuống lầu.

Lý mẹ làm xong cơm tối, thấy vẻ mặt buồn thiu của con trai cũng biết Lý ba nói gì rồi, vì vậy bất mãn đi theo xuống nói với Lý ba: "Thằng nhỏ mới vừa về nhà ông đã dạy dỗ, chờ đến lúc nó tốt nghiệp rồi nói cũng được mà, bây giờ nói ra không phải khiến cho nó tăng thêm gánh nặng sao?"

Thấy Lý mẹ nói như vậy, Lý ba cũng không có bất mãn, bởi vì ai cũng biết Lý ba rất yêu thương Lý mẹ, cho nên Lý mẹ nói cái gì ông đều nghe theo, liền gật đầu liên tục nói: "Đúng, đúng, bà xã đại nhân nói rất đúng. Tôi chỉ muốn để cho nó làm quen sớm một chút thôi!" Nói xong nhìn lại thằng con: "Con trai ~ ngày mai đi với ba đến công ty để làm quen, dù sao con cũng chỉ nghỉ có một tháng!"

Lý Văn Hiên nghe thế lại càng không mấy vui, nhưng nhớ đến thái độ của ba mình trước đó, chỉ có thể gật đầu.

Sau khi mọi người ăn xong cơm tối, Lý Văn Hiên chờ đến khi ba mẹ mình đều ngủ, từ cửa sổ nhìn xuống, thấy cửa sổ bên dưới còn sáng đèn, liền lấy ra di động gọi điện qua.

"Alo?"

"Bảo bối, tôi muốn ngủ chung với cậu!" Lý Văn Hiên không biết xấu hổ làm nũng nói.

Bạch Tuấn Nam nghe lời này thì đau đầu, miễn cưỡng nói: "Cậu qua đây!"

Kỳ thực nhà của Lý Văn Hiên là nhà hai tầng, mà nhà của Bạch Tuấn Nam chỉ là một căn nhà nhỏ, Lý Văn Hiên lúc còn nhỏ chính là biết đối diện có một thằng nhóc cũng trạc tuổi như mình, thế là mỗi ngày đều tìm cậu chơi đùa. Đúng lúc cửa sổ phòng cậu đối diện với cửa sổ phòng mình, mặc dù một ở trên lầu một ở dưới lầu, nhưng thường xuyên dùng một sợi dây cột vào một bình thủy tinh, lại bỏ bên trong một mảnh giấy nhỏ, vì vậy thời thơ ấu của hai người là truyền tin qua lại trong cái bình nhỏ này.

Sau khi trưởng thành, Lý Văn Hiên cứ lặng lẽ leo xuống từ cửa sổ, may là không cao, nhiều năm như vậy cũng thành thói quen, chỉ chốc lát sau Lý Văn Hiên đã gõ cửa sổ phòng Bạch Tuấn Nam.

Bạch Tuấn Nam mở cửa sổ để hắn đi vào, vừa vào phòng, Lý Văn Hiên liền lôi kéo Bạch Tuấn Nam lên giường, hôm nay lạnh như thế này, hắn không muốn bảo bối của hắn bị cảm lạnh.

Lúc này từ ngoài cửa truyền đến âm thanh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.