Nhóm người Vương Linh không nghĩ như vậy, nhìn cái hạnh phúc trên gương mặt của hai người, Vương Linh cười khổ, xem ra chỉ có thể tác thành cho họ.
Đường Vũ ở trong đám đông cũng nghĩ như thế, thấy nụ cười hạnh phúc của Bạch Tuấn Nam bây giờ, Đường Vũ thở dài, bỏ đi bỏ đi, chỉ cần cậu vui vẻ là được.
Lúc vào học, Bạch Tuấn Nam thấy hoa khôi Vương Linh mới nhớ đến một chuyện, nghiêm túc quay đầu nhìn vẻ mặt chăm chỉ của Lý Văn Hiên.
Lý Văn Hiên cảm nhận được có ánh mắt bên cạnh, cười híp mắt quay đầu, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Bạch Tuấn Nam thì hơi sửng sốt, lo lắng hỏi: "Tuấn Nam ~ cậu sao vậy?"
Thấy Lý Văn Hiên lo lắng, Bạch Tuấn Nam mím môi nhìn về phía Vương Linh.
Lý Văn Hiên theo ánh mắt của cậu thấy được Vương Linh, nhất thời không có phản ứng quay đầu lại, lơ đãng hỏi: "Sao vậy?"
Nhìn biểu cảm ngờ vực của Lý Văn Hiên, Bạch Tuấn Nam tức giận bĩu môi, không nhìn hắn nữa, liền quay đầu nhìn chằm chằm vào thầy giáo.
Lý Văn Hiên vẫn không hiểu chuyện gì, bèn nhích lại gần và nhỏ giọng hỏi: "Bảo bối, rốt cuộc làm sao vậy?"
Nghe giọng điệu cưng chiều, Bạch Tuấn Nam len lén ở trên hông của Lý Văn Hiên nhéo một cái. Lý Văn Hiên đau đớn cắn răng chịu đựng không dám kêu to, chỉ có thể nhịn xuống. Thật không ngờ thằng nhóc này bây giờ lại lớn mật đến vậy, dám nhéo cả chồng mình, xem ra trở về muốn bị trừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-em-muon-ngu-voi-anh/3258608/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.