Lại là một buổi sáng, đầy nắng và gió. Hôm nay cô và Lục Miên ra ngoài ăn.
-"Sáng thì phải cafe với bánh mì"
Lục Miên nghe cô nói liền cốc đầu cô:" Con gái đòi uống cafe"
-"Đau tớ, cậu không biết thương hoa tiếc ngọc à"
-"Không đấy"
-"hứ kệ cậu, vậy tớ uống sữa nóng vậy"
Anh nhìn sự đáng yêu của cô liền mỉm cười, từ ngày bên cạnh cô, anh thật sự mỉm cười rất nhiều. Thậm chí là bên gia đình cô thì anh không thể hiện nét lạnh lùng đó ra ngoài.
Ăn xong thì lại vào làm. Hôm nay có vẻ lại ít khách hơn hôm qua, trông thật yên tĩnh. Không gian quán bây giờ chỉ có 8 khách hàng đang ngồi và vài người phục vụ đi lại.Khung cảnh bỗng trở lên đẹp lạ thường. Hòa quyện cùng với một chút nhạc, thật điệu đà, thật êm dịu.
Lục Miên bên trong gọi to tên cô:" Thanh Ngọc vào lấy cafe cho khách"
Cô đang đứng lau bàn thì nghe thấy anh nói:" Tớ đến liền"
Cô chạy vào bưng ra cho khách, anh nhìn bóng lưng cô chăm chỉ làm việc thật chăm chỉ. Anh bỗng mỉm cười rồi đi vào trong làm tiếp việc của mình.
Nhất Minh thấy cô mệt nên đưa nước lạnh cho cô uống. Thấy vậy cô liền cảm ơn anh và nhận chai nước cầm uống. Cơn khát của cô đã được giải tỏa. Thật sự cảm ơn người đã chú ý đến mình.
Thấy Nhất Minh và cô cười với nhau, Lục Miên lúc này lại thấy rất khó chịu, muốn đi ra và tách cô sang một chỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-em-khong-tiec-em-tiec-thanh-xuan/2711932/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.