Ngày quen biết Lục Miên là một ngày rất bình thường nhưng cũng là một ngày có thể nhớ cả một đời.
Một buổi sáng cô qua nhà Lục Miên cùng làm đồ ăn với anh, hai người đùa giỡn với nhau trong bếp, những tiếng cười *haha* đó làm xáo trộn không gian nhà thêm tươi vui và ấm áp.
Đi đến trường, kết thúc nhanh 2 tiết Văn bù ngủ ấy thì cô cùng anh ra ngoài ghế đá trước sân trường ngồi ăn cùng nhau, ở đây chỉ có vài người qua lại chứ không ồn ào như trong caantin kia.
Sân trường một mảnh trắng xóa. Trước cửa nhà ăn, cây cổ thụ bị lá phủ đầy cành, lá cây ấy lung lay như sắp lìa cành.
Dự báo thời tiết nói nhiệt độ thấp nhất hôm nay là 15 độ, buổi sáng lúc ra ngoài Lục Miên đã chèn thêm lót giày vào trong đôi giày đi của Thanh Ngọc.
Cô cùng Lục Miên vừa ăn vừa hưởng thụ sự mát mẻ dưới bóng cây to lớn này. Bỗng có làn gió vừa thổi qua làm cho cô lạnh *rùng mình* rồi co rút thân thể lại. Thấy thế anh cởi áo khoác của mình khoác lên cho cô đỡ lạnh. Hành động này lại cho cô thấy được là Lục Miên rất quan tâm cô.
-"Tớ ổn, ăn đi nào"
-"Mặc đi coi cảm lạnh đó"
-"Rồi rồi tớ nghe cậu"
Thế là hai người tiếp tục ăn bữa trưa do chinhz tay hai người nấu. Đây là tình yêu của đồ ăn làm nổi bật thành quả của hai người sau khi làm xong bữa trưa vào lúc sáng.
Tiếng chuông trường lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-em-khong-tiec-em-tiec-thanh-xuan/2711921/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.