_” Ánh Dương, là muội đúng không vậy? Muội đã quay về rồi đúng không?”
Những câu hỏi cứ liên tiếp như thế mà xuất hiện, dồn dập hỏi thăm nàng, khiến cho nàng không khỏi có chút choáng váng, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào? Là ai đang hỏi nàng vậy, tại sao nàng cảm thấy thanh âm này lại quen thuộc đến như vậy?
Nàng không biết đó là ai nhưng nàng có thể cảm nhận được trong thanh âm của người đang tiến dần đến đây tràn ngập sự quan tâm và lo lắng dành cho nàng? Rốt cuộc người đó là ai vậy?
Xuyên qua những tán hoa đào, nàng đã dần thấy rõ thân ảnh của người đang bước dần tới đây, đó là một nam nhân mặt mày như họa, vận lên mình một bộ bạch y trắng như tuyết, càng tôn lên thân hình thon dài, cao ráo của hắn, mái tóc màu đen như mực nhẹ nhàng tung bay theo làn gió, mượt mà như một tấm lụa giữa bầu trời xanh thẳm.
Nam nhân này rất đẹp, rất đẹp. Vẻ đẹp của hắn mang một nét gì đó khiến cho người ta cảm thấy thoải mái, mát mẻ tựa một làn gió xuân ấm áp chợt đến rồi đi, nhưng cũng không phải vì thế mà khinh nhờn khí chất vương giả trời sinh bộc lộ ra từ hắn, một khí chất gì đó không giận mà uy, khiến cho người khác phải sợ hãi đến tận linh hồn, cam tâm mà thần phục
Hắn từng bước tiến lại gần nàng, đôi mắt đen tựa hai viên hắc thạch chăm chú nhìn nàng, khẽ mở miệng nói:
_” Ánh Dương, thật sự là muội đã về rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong/82825/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.