Về đến nhà thì A Dương đã tỉnh giấc. Hứa Liên Nhã thấy trời đã khuya, sợ một mình cô bé nghịch nước sẽ lạnh nên tắm giúp.
Lúc A Dương cởi quần bỗng a một tiếng, lôi hai trái chanh từ túi quần ra.
"Ở đâu ra đấy?" Túi quần bị hở hai bên, lúc nãy ôm cô bé không để ý lắm.
"Chú ấy nói cho mẹ."
A Dương nhét đưa cô, rồi tiếp tục cởi quần.
Hứa Liên Nhã run bắn, nhận lấy ngửi mùi, hương thơm tươi mát dễ chịu.
Hứa Liên Nhã cất chanh đi thì cũng là lúc A Dương cởi áo qua đầu.
"A Dương, "chú ấy" là ai thế? Ai bảo con đưa chanh cho mẹ?"
A Dương kéo áo ra, làm mái tóc rối bù.
"... Là người hôm nay ấy."
"Người hôm nay là ai?"
"Tiệm trái cây ấy mẹ."
Hứa Liên Nhã chợt cười một tiếng, chỉnh độ nóng lạnh thích hợp rồi tắm cho cô bé.
A Dương lau người qua loa, hỏi: "Mẹ ơi, chú ấy là bố ạ?"
"Con không hỏi chú ấy sao?"
Lắc đầu.
"Vì sao không hỏi, không phải mẹ đã bảo con tự hỏi chú ấy ư?"
A Dương gảy khe hở móng tay, nhỏ giọng nói: "Không dám hỏi."
"Ừ?"
"Nếu, nếu chú ấy nói không thì làm sao..."
Đầu đầy bọt xà phòng, A Dương nhắm hai mắt mà nói.
"Con cảm thấy chú ấy là bố à?"
"Không biết..."
"Vậy chú ấy trông giống bố không?"
A Dương dội sạch đầu, gạt nước mắt mà ra dấu: "Tóc chú ấy dài đến đây này, giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563730/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.