Nghe thấy đầu kia ồn ào ầm ĩ, Khương Mẫn hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Triệu Tấn Dương đáp đang, rồi hỏi lại câu "có chuyện gì".
Khương Mẫn nói: "Không có chuyện thì không thể gọi cho anh à?"
Đầu kia chỉ cười không nói.
Khương Mẫn không có lòng dạ nào tán gẫu với anh, nói: "Ngày mai có thời gian về một chuyến không?"
"Đã xảy ra chuyện gì à mẹ?"
Cuộc gọi đến gấp gáp, còn chưa tìm được lý do thích hợp, Khương Mẫn nói quanh co: "Ngày mai lão nhị nhà họ Lý ở đầu thôn kết hôn, con về uống rượu mừng đi, cũng có nhiều người về lắm."
"Là tên nào?"
"Nhỏ hơn con mấy tuổi, hồi bé vẫn hay đi hái trộm hồng với con đấy, bị người ta bắt được cùng đưa về, có nhớ không?"
"À à, tên đó ấy à." Triệu Tấn Dương nói, "Cũng mười mấy năm không liên lạc rồi, không đi, mẹ đi phong bì giùm con."
"..."
"Chỉ chuyện này thôi à?"
Khương Mẫn oán trách: "Con không rảnh đề về à, bận rộn đến thế sao?"
"Không phải tiệm này mới khai trương à, con phải xem sao đã. Hơn nữa bây giờ cũng là mùa vải với dưa hấu, phải nhân lúc mà kiếm nhiều một chút."
"... Tháng tám mùa nhãn, tháng chín mùa nho, tháng mười là quốc khánh cả mùa hồng, tháng mười một mười hai thì mùa cam mùa bưởi, bận đến cuối năm không có một ngày nghỉ phải không."
"Mẹ cũng hiểu thật đấy." Càng lúc Triệu Tấn Dương càng không yên lòng.
"Là con không muốn về..."
Triệu Tấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563716/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.