<tbody>Sáng sớm ngày thứ sáu, đồng hồ báo thức của Hứa Liên Nhã kêu sớm hơn so với bình thường.
"A Dương, dậy thôi."
Ngay khi A Dương còn nhỏ, Hứa Liên Nhã đã rèn cho cô bé thói quen ngủ một mình, chỉ vào lúc nửa đêm mới đi qua kiểm tra lại chăn màn.
"A Dương, dậy đi ——" Hứa Liên Nhã đi đến vén chăn và rèm cửa của cô bé lên, A Dương nằm trong ánh nắng che mắt rên rỉ. "Tối qua chúng ta có nói hôm nay phải làm gì, con còn nhớ không?"
"... Thắp hương cho ông ngoại."
Chỏm tóc xoăn của A Dương càng vểnh cao hơn khi thức giấc, cô bé xoa mắt, bắt đầu thay quần áo rửa mặt.
Tro cốt của Lôi Nghị vẫn được cất giữ ở nhà.
Không sai, chính xác là tro cốt. Ba năm trước, Hứa Liên Nhã đã nhận được hài cốt của ông.
Sau khi quay về Nam Ninh, Hứa Liên Nhã không hề đổi số điện thoại, cũng may nhờ vậy mà không để lỡ điện thoại của Trâu Vân Đình.
"Tiểu Nhã đấy à?"
Giọng nói mang theo vẻ dò xét, nghe có vẻ quen tai, nhưng hiển thị lại là dãy số xa lạ.
Hứa Liên Nhã cẩn thận tiếp lời: "Cho hỏi ai đấy ạ?"
"Trời ơi, là cháu thật đấy sao Tiểu Nhã." Ở đầu dây có vẻ kích động, "Dì là dì Đình đây... Cái đó, là đồng nghiệp cũ của bố cháu... Cháu còn nhớ không?"
Giọng nói đặc trưng đã đặt tên thay dãy số điện thoại, Hứa Liên Nhã vội vã gật đầu, "Dì Đình, là cháu, là cháu đây."
"Dì còn tưởng cháu đổi số rồi chứ, may mà không đổi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563712/chuong-72.html