Sau khi ba kẻ tay xăm rời đi, Hạ Nguyệt lại chạy bịch bịch lên tầng hai, "Chị... chị Nhã" Sợ hãi làm cô nàng thở không ra hơi.
Hứa Liên Nhã cười với cô ấy, muốn an ủi vài câu nhưng nặn ra nụ cười thôi cũng quá khiên cưỡng rồi, đành dứt khoát bỏ đi.
"Đừng sợ, người đã đi rồi, ngồi xuống đi, từ từ rồi nói."
Hạ Nguyệt nhìn xấp tiền bị bỏ lại kia, rồi lại nhìn Hứa Liên Nhã nói, nghẹn ngào nói: "Cái... cái này làm sao đây?"
"... Lấy thôi chứ sao." Hứa Liên Nhã cũng nhìn một cái, "Chẳng lẽ vất đi à?"
Tuy nói như vậy nhưng cũng chẳng có ai đụng vào, cứ như là thứ đồ bị nguyền rủa vậy.
Hạ Nguyệt luống cuống bóp hai tay, "Cứ có cảm giác... không sạch lắm..."
"Là tiền thì có chỗ nào sạch sẽ đâu..."
Hứa Liên Nhã không tình nguyện cầm lên, đếm đếm một lúc rồi rút ra mười ngàn.
Hạ Nguyệt kéo ghế qua ngồi cạnh Hứa Liên Nhã, thấp giọng hỏi: "Chị Nhã, chúng ta sẽ không sao đấy chứ?"
"Sao là sao cái gì?"
"Thì là... bị bắt ấy..." Hạ Nguyệt nói, "Người ta cấm không cho nuôi chó ngao Tây Tạng..."
"Em cứ xem nó như là một con chó lớn đi." Hứa Liên Nhã vừa nói vừa tìm túi nylon bọc xấp tiền kia lại, "Em đừng lo, cho dù thật sự xảy ra chuyện gì đi căng nữa, thì chị là chủ, muốn bắt cũng là bắt chị đây, cùng lắm em chỉ phối hợp điều tra thôi."
Mặt Hạ Nguyệt càng đỏ hơn, cô ấy không có ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563669/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.