Triệu Tấn Dương đếm xong một túi nhỏ thuốc màu đỏ, rồi khẽ vất nó lên cân điện tử. Anh chép con số lên bản kê khai rồi dán nhãn lên túi, xong rồi lại đối chiếu một lần nữa, xác nhận không nhầm lẫn. Lời của nghi phạm, anh làm như không nghe thấy.
Diệp Trí Viễn thấy anh im lặng thì cũng không tiện ra mặt.
Nghi phạm cẩn thận xích đến gần, giống hệt gà mái mẹ đang ấp trứng.
"Anh cảnh sát này, nếu anh không tin thì tôi có thể bỏ tiền mặt ra. Anh được món hời, đối với cả anh và tôi đều có chỗ tốt? Đúng không..."
"Mày câm mồm!" Cuối cùng Triệu Tấn Dương cũng không kiềm chế được, ánh mắt như tên bắn, khiến tên kia co rúm người lại. Triệu Tấn Dương nói: "Kéo ông đây vào làm bạn tù với mày, như thế đối với cả mày cả tao cũng tốt đúng không."
"A, không phải..." Tên kia rơi vào bối rối như tú tài gặp phải binh, "Không phải ý này, anh cảnh sát này, anh không cần phải lo, chúng tôi làm việc luôn rất cẩn thận."
Triệu Tấn Dương thảy túi thuốc nhỏ màu đó kia vào túi lớn, cùi chỏ chống lên đầu gối, nghiêng người nhìn hắn chằm chằm, "Mày như bây giờ cũng gọi là làm việc cẩn thận?!"
Nhất thời nghi phạm cứng họng.
Triệu Tấn Dương không muốn thừa lới với hắn ta thêm một giây nào nữa, anh chỉ muốn nhanh chóng kết thúc công việc, về nhà ngủ một giấc. Nếu có thể về kịp lúc Hứa Liên Nhã chưa ngủ thì tốt, anh sẽ ôm cô một cái, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563635/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.