Lúc này phải theo dõi ông chủ của KTV Thịnh Thế Dạ Sắc, nhưng trái lại hắn ta lại mang một cái tên đầy văn nhã, tên là Trịnh Dư Trạch, hình ảnh trên bằng lái có vẻ gian xảo vốn có.
Khi Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn đi ra khỏi tòa nhà công sở thì cũng gần mười một giờ, đã đến giờ KTV làm việc, chắc hẳn cũng Trịnh Dư Trạch đã sớm ra ngoài, Triệu Tấn Dương quyết định đi thẳng đến bên KTV. Bọn họ phải thăm dò giờ giấc làm việc và phạm vi hoạt động của đối phương trước, điều này có nghĩa là phải theo dõi không biết đời nào mới xong.
Thứ gọi là "manh mối" trong túi hồ sơ đã ít lại càng ít, mấy vụ án thường ngày cần phải theo dõi điều tra trường kỳ. Diệp Trí Viễn hỏi Triệu Tấn Dương từng theo dõi trong bao lâu là lâu nhất.
Triệu Tấn Dương và Diệp Trí Viễn cùng lái một chiếc motor phổ thông. Triệu Tấn Dương lái xe, thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, "Nhiều lắm, chưa từng tính kỹ." Cứ lặp đi lặp lại ngày này sang tháng khác không thấy điểm cuối, đến tận khi vụ án kết thúc, mới có thể chợt bừng tỉnh thì ra đã theo lâu đến vậy.
"Lão đại từng theo một vụ án, buổi sáng tình nghi vừa ra ngoài là anh ấy đã bám theo, tối khuya hắn ta về nhà mới xong việc. Bọn anh đều cười anh ấy là bảo mẫu đưa đón." Triệu Tấn Dương nói, "Sau đó ấy à, anh ấy làm bảo mẫu đến gần một năm."
Diệp Trí Viễn hít một ngụm khí lạnh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563630/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.