Hứa Liên Nhã xoay người lại, sờ lên gò má Triệu Tấn Dương.
"Đây là chuyện tốt," Cô khẽ nói, "Cuối cùng anh cũng chờ được đến lúc này."
So với chúc mừng, cô lại giống như đang thuyết phục bản thân hơn.
Triệu Tấn Dương không dằn nổi lòng ôm lấy cô, "Anh phải về rồi."
Hứa Liên Nhã vỗ vai anh như vồ về đứa trẻ sơ sinh, "Bao giờ?"
"Ngày mốt."
"Sao trước đây nói cuối năm, trước thời hạn à?"
"... Ừ, đột nhiên gửi tin đến."
Triệu Tấn Dương lấy điện thoại ra đưa cô xem, điện thoại của anh còn là kiểu cũ hơn nữa, chính là Nokia đen trắng bền bỉ với mọi cú ném.
"Mấy ngày này chuẩn bị đi, đợi ngày mốt về lại đơn vị."
Được gửi đến từ một dãy số từ nhà mạng China Unicom, không lưu tên họ.
Hứa Liên Nhã hỏi: "Anh chắc là lão đại của anh chứ?"
"Ừ." Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô, Triệu Tấn Dương nói: "Để anh gọi điện hỏi xem."
"Đi đi." Hứa Liên Nhã nói.
Triệu Tấn Dương gật đầu, rồi cầm điện thoại ra sân thượng.
Điện thoại vừa được nối, đầu dây đã mắng: "Đ*t mẹ nó."
Triệu Tấn Dương tiếp lời: "Mẹ nó đếch rảnh."
"Tìm tôi làm gì?"
"Bố tôi muốn tìm anh uống trà."
Người đàn ông nói: "Nhận được tin nhắn rồi?"
"Vừa nhận được."
"Sao rồi, nghỉ ngơi gần một năm, đã lấy lại trạng thái chưa?"
"Tạm ổn, nên hoàn thành cái gì cũng chưa quên."
Đầu dây cười nhạo một tiếng, "Hai ngày này nhớ lo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563627/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.