Sáng sớm hôm sau, Hứa Liên Nhã bị ấm áp đánh thức.
Cô nằm trên giường, cảm giác thân thuyền chấn động, cơn say khiến đầu cô hơi nặng, ngực trướng đau. Hứa Liên Nhã xoa cổ đi đến buồng lái, thuyền nhỏ đã gần về bến rồi.
Dậy rồi à. Khương Dương quay đầu lại.
Ừ. Gió biển lùa vào từ cửa sổ, cô cào tóc.
Lại đây.
Hứa Liên Nhã đi đến bên cạnh, Sau này còn có thể đến nữa được không?
Còn muốn đến nữa?
Trăng trung thu khá tròn.
Khương Dương cho cô một câu trả lời khẳng định, Chỉ cần không gặp gió to mưa lớn là được.
***
Đến giữa trưa Hứa Liên Nhã mới về lại tiệm, ở tầng một chỉ thấy một mình Hạ Nguyệt. Tối qua cô đã đưa chìa khóa cho Hạ Nguyệt, nếu cô không về kịp thì cô ấy tự mở cửa.
Hạ Nguyệt thấy cô như gặp bồ tát cứu thế, Trời ơi chị Nhã, cuối cùng chị cũng về rồi.
Hứa Liên Nhã nhìn trái ngó phải, một nơi be bé thế này không giấu nổi ai, Chu Khải Quân đâu?
Vừa định nói đây, sáng nay anh ấy gọi điện đến, nói xin nghỉ phép ba ngày.
Có nói xin nghỉ làm gì không? Cũng không thấy cậu ta gọi cho chị. Cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, lại nói thêm À, điện thoại chị hết pin...
Không có, chỉ nói có chuyện gấp cần xin nghỉ. Hạ Nguyệt nói.
Em xác định là chính cậu ta gọi đến chứ?
Hạ Nguyệt khó hiểu nhíu mày, Đúng mà, số của anh ấy, giọng cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563599/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.