Mắt Thẩm Băng Khê sáng lên, biết có kịch hay, nói: "Bạn gái?"
Lương Chính giật mình, a một tiếng, "Là cô gái hôm đó đưa em đi bệnh viện sao?"
Khương Dương còn chưa đáp thì Thẩm Băng Khê đã quay sang nói với Lương Chính: "Tiểu Chính, cậu gặp qua rồi à! Trông thế nào, có đẹp hay không? Không được, chị cũng muốn gặp."
Lương Chính suy nghĩ, "Không tệ, người cũng rất tốt."
"Ấy ấy." Thẩm Băng Khê cười nhạo, "Thật không thế, cậu ta mà có bản lĩnh đấy à."
Nghĩ đến việc ngày hôm qua Hứa Liên Nhã có thể đến thật, Khương Dương nổi giận mắng một câu, "Người không có mù như chị."
Thẩm Băng Khê: "..."
Lương Chính sắp xếp câu chữ, thấp giọng nói với Thẩm Băng Khê: "Hôm qua anh ấy bị cho leo cây."
"Ồ..." Kéo dài giọng như ngâm thơ.
"Hai người hẳn vui lắm nhỉ."
Thẩm Băng Khê và Lương Chính đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh nói: "Ừ."
"Được, chúng ta không nói chuyện nữa, tan họp!"
Thẩm Băng Khê cười khì khì, đùa vui đủ rồi, lúc này mới đổi sang giọng điệu của chị cả, "Nói thật đi, A Dương, quen bạn gái rồi?"
"Cứ cho là vậy."
Thẩm Băng Khê không hài lòng, "Có thì nói có, không có thì nói không có, cái gì gọi là 'cứ cho là vậy'?"
Khương Dương buông tay, "Không phải bị người ta cho leo cây à?"
Lương Chính nghe thế liền bật cười, Khương Dương lườm cậu ta một cái.
"Làm gì?"
Khương Dương nói: "Bác sĩ thú y."
Thẩm Băng Khê và Lương Chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563592/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.