Khương Dương chạy về cửa hàng sửa xe, sắc mặt nặng nề.
Nhân viên không lưu tâm lắm, khập khiễng đi đến ôm vai Khương Dương buông lời bông đùa: Anh về rồi đấy à, người đẹp chờ lâu rồi đấy.
Khương Dương nhếch môi cười, kéo tay anh ta, Cút qua một bên đi.
Người nhân viên càng hăng hái hơn, Gái của anh?
Khương Dương vặn ngược cánh tay anh ta ra sau, nhẹ nhàng đẩy sang một bên, cười mắng: Có thế nào cũng không phải chuyện của anh.
Đối phương không giận, ngược lại còn cười: Nhất định chạy không thoát đâu, giấu kỹ vậy, cũng không giới thiệu với anh em chút.
Ông chủ đứng bên cạnh hút thuốc, nhìn hai người cười chứ không nói gì.
Khương Dương đi vào phòng trong, Hứa Liên Nhã cúi đầu đọc tạp chí, cô gái tiếp tân cười cười đưa mắt nhìn anh, rồi tiếp tục cắn hạt dưa.
Hứa Liên Nhã thấy một đôi giày xuất hiện cạnh bàn thủy tinh, chầm chậm ngẩng đầu lên, nở nụ cười tươi.
Cô gập tạp chí lại rồi đứng lên, khóe miệng Khương Dương hơi nhếch, trầm giọng nói: Đi theo tôi.
Nhận thấy có vẻ không đúng, Hứa Liên Nhã cũng dần dần giấu đi nụ cười.
Ra đến bên ngoài, nhân viên ban nãy lại cùng ông chủ hút thuốc, cười híp mắt trông theo hai người.
Khương Dương đưa cô đến góc đường bên cạnh, xe tải thùng đậu ven đường vừa lúc cản lại tầm mắt nhìn con phố đối diện.
Hứa Liên Nhã đứng lại, ánh mắt trượt từ nút bình an lên gương mặt tối sầm của anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563587/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.