Xe bị phơi nắng đến bỏng rát, Hứa Liên Nhã phải bật cả quạt máy với điều hòa.
Khương Dương đỡ người đàn ông kia lên xe, nhét nạng vào, bản thân cũng chui vào ngồi cùng ở băng ghế sau.
Hứa Liên Nhã hỏi: Đi đâu đây?
Bệnh viện khu hai, ở bên kia phố Hỉ Viên, biết không?
Cô gật đầu, Biết. Buông phanh tay ra, nhấn chân ga chạy thẳng ra ngoài.
Trời bên ngoài như thiêu như đốt, không mang kính râm, Hứa Liên Nhã hơi nhíu mày, có vẻ nghiêm túc.
Không ai trò chuyện, chỉ có tiếng hát cô quạnh phát ra từ đài.
Lúc dừng đèn đỏ, Hứa Liên Nhã liếc nhìn Khương Dương từ trong kính chiếu hậu, anh đang rũ mắt nhìn ra ngoài cửa, hàng mi nhíu lại, đây là lần đầu tiên cô thấy dáng vẻ này của anh.
Bệnh viện nhân dân khu số hai cách đây không xa, chỉ rẽ mấy con đường là đã đến, Hứa Liên Nhã dừng xe lại, Khương Dương nhảy xuống xe trước, tính đỡ lấy người đàn ông ở đối diện. Nhưng tự người đàn ông đó đẩy cửa ra, lấy nạng ra dò đường trước, duỗi tay ngăn Khương Dương lại, nói: Tôi tự đi được.
Được được. Khương Dương buông tay ra, cắn môi, vẻ mặt đó như đang nói để xem cậu có thể chống đỡ được đến lúc nào.
Người đàn ông cao xấp xỉ Khương Dương, chống nạng sải bước đi cũng không nhỏ, ống quần đong đưa theo nhịp.
Khương Dương nói với Hứa Liên Nhã: Cô ở đây chờ tôi.
Hứa Liên Nhã hất cằm chỉ vào người đàn ông, Anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-soi-loi/2563580/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.