Vừa bước chân vào nhà, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ
- Sao nay vể muộn thế con?
- Chắc con này nó lại đi ăn chơi với bạn rồi đúng không?
Giọng bố tôi vọng ra
- Đâu ạ!
Tôi thanh minh
Bố tôi luôn vậy. Ông luôn nghi ngờ và bắt lỗi mọi sự bất thường của tôi. Có vài lần đoán trúng nhưng tôi vẫn chối lia lịa.
Tôi chạy vào và kể lại chuyện tôi bị mất cặp. Mẹ dặn tôi phải chú ý cẩn thận hơn rồi bảo tôi ngồi xuống ăn cơm
Sau khi ăn uống rửa bát xong, tôi chạy một mạch lên phòng
- Chị! Ban nãy có anh nào đến đập cửa gọi tên chị á. Có phải anh rể tương lai không?
Thằng em trai tôi từ phòng kế nói vọng sang. Mẹ cái thằng này to mồm thế không biết, bố mẹ nghe thấy thì phiền
Tôi nhảy sang phòng nó
- Làm gì có anh rể tương lai nào ở đây. Mày bớt ăn nói bậy bạ đi không tý chị bị giết đấy
- Chị ăn đòn cũng có liên quan gì đến em đâu!
Cái thằng ngỗ nghịch này đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Khéo tôi phải vả cho nó mấy nhát cho nó tỉnh. Nhưng nghĩ lại gây sự với thằng này cũng chả được ích gì, chỉ mất thời gian
- Được rồi thế anh đấy tên gì? Nói gì?
- Muốn biết thì chị cho em xin 10k đi
Cái thằng cơ hội này. Đương nhiên tôi ra trước thằng nhóc này hai năm nên có khuya nó mới làm khó dễ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-sang-ngoi/2896087/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.