Hôm nay là lần khảo sát cuối cùng trước kì thi tốt nghiệp, thật kỳ lạ là lần này tôi chẳng còn quan tâm đến kết quả nữa. Trong thời gian nháp mấy câu toán trên giấy tôi có ngẩng đầu lên một lần, giây phút nhìn bóng lưng những người đằng trước còn đang cặm cụi viết bài mà chợt muốn khóc. Đây là những bóng lưng suốt ba năm qua tôi quen thuộc, chỉ còn một lần cuối cùng rồi sẽ chẳng còn cơ hội nhìn thêm lần nào nữa. Ngẩng đầu là thanh xuân, cúi đầu là những con số vô định, nét bút trên giấy bị nguệch đi một đoạn nhỏ.
Tôi xin giáo viên ra ngoài, đây là lần duy nhất trong ba năm qua tôi xin phép ra ngoài giữa giờ kiểm tra. Tôi bình tĩnh đi trên hành lang, cảm nhận được sự nghiêm túc và tiếng bút viết soàn soạt trên giấy phát ra từ những căn phòng đầy bóng áo đồng phục. Những năm tháng ấy trôi qua nhanh đến mức tôi chẳng kịp cảm nhận thời gian lướt trên đầu ngón tay mình không ngừng, và đương nhiên chẳng có cách nào níu lại dù chỉ một vài giây. Bóng cây dưới sân trường xanh mướt tắm đẫm nắng hè, gió thổi qua làm cành lá lay động như muốn nói "Chào các cậu nhé, hàng cây này lại tiễn thêm một đám nhóc vừa chập chững trưởng thành nữa rồi."
Kết thúc bài khảo sát, tôi lững thững đi ra cổng chuẩn bị thu dọn đồ ở kí túc xá rồi về nhà. Đằng sau cánh cổng ấy vậy mà lại có một người đang đứng dựa lưng vào tường, khoanh tay trước ngực ngẩng mắt ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-nuoc-loc-va-kem/3002866/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.