Sóng to gió lớn đã tạnh, bầu trời Lâm Thượng trong vắt an nhiên.
Chi Lan đứng ngoài cửa khu cửu huyền thất tổ nhà họ Lê, cô hướng mắt nhìn người đàn ông lưng dài vai rộng đang thắp hương. Thế Huân cắm vào lư hương trước bài vị ông nội ba nén hương, tiếp đến anh đặt thêm một bài vị nữa lên bàn thờ, ngay phía dưới bài vị ông nội. Trên bài vị là ảnh người đàn ông có đôi mắt xanh biếc, vẻ mặt buông lỏng an nhiên, dưới bài vị có đề mấy chữ: Lê Thế Hưng.
Sau tất cả, Thế Huân vẫn chọn cách tha thứ cho Thế Hưng, anh tháo gỡ khúc mắc giữa anh trai và ông nội, nhập Hoài Du vào gia phả và họ Lê, hằng năm lễ giỗ tưởng niệm. Dường như anh đã trưởng thành hơn, đã lấy được lại sự bao dung khiếm khuyết trong nhân cách. Thế Huân bảo lãnh thi thể Hoài Du về Lâm Thượng, an táng tại đèo Tứ, mộ phần của Hoài Du được đặt cạnh mộ phần Helen và Ngũ. Riêng Tam có nguyện vọng tan hòa vào biển cả, vậy nên trên đèo Tứ chỉ có một tấm di ảnh của Tam.
Mọi thứ kết thúc thật rồi, mười mấy năm ân oán, hai kiếp người bôn ba thâm trầm. Ai chọn bình yên sẽ về với bình yên, ai nắm dây bão tố vẫn sẽ tiến về phía trước. Đời người không còn vướng bận, cũng không còn hối tiếc.
Thế Huân đóng cửa nhà thờ phụng, Chi Lan vẫn đứng bên ngoài chờ anh, Thế Huân thấy vành mắt cô ửng đỏ, anh hạ giọng: “Tất cả đã qua rồi.”
Anh chẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3495634/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.