Mưa xuân giăng rả rích ngoài hiên nhà, nước mưa mát lành chảy dọc theo từng kẻ ngói, nước rót xuống đất theo những đường nhiễu dài. Tiếng mưa rì rào như bản tình ca mùa xuân Thụy Sĩ. Chi Lan ngồi trong lòng Thế Huân, vẫn như mọi khi, anh choàng tay qua eo giữ chặt cô trong lòng. Hai người chẳng nói với nhau câu nào, lẳng lặng ngước mắt ngắm nhìn mưa rơi ngoài ô cửa. Mùi sữa nóng thoang thoảng sưởi ấm cả không gian yên ắng.
Đây là cơn mưa xuân thứ hai trong nửa tháng cô và anh sống ở đây, chỉ là một màn mưa bình yên thường nhật. Song, cô lại cảm thấy mưa trong lòng cô còn bão tố hơn ngoài ô cửa sổ gấp bội. Nó bắt đầu từ khi Thế Huân lên tiếng.
“Anh phải về Mỹ và anh muốn em ở lại đây một thời gian.”
“Em không đồng ý!” Cô lên tiếng ngay tức khắc.
“Lâm Thượng hiện tại không an toàn nữa, anh không muốn em và con gặp nguy hiểm.” Thế Huân bỏ qua thái độ cáu giận của cô, anh chầm chậm nói tựa như muốn cô hiểu rõ lòng anh một chút.
“Đây mới chính là lý do anh đưa em đến đây, đúng không?”
“Anh sẽ đón em về sớm thôi.” Anh không trả lời câu hỏi của cô.
Cô mím môi, gặng hỏi: “Anh sẽ đi trong bao lâu?”
“Từ một đến hai tháng, anh sẽ cho người đến chăm sóc em. Chi Lan, anh không muốn thấy em gặp nguy hiểm. Ngoan ngoãn ở lại đây được không?”
Chi Lan vùng dậy, thoát khỏi vòng tay ấm áp, đôi chân trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3489038/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.