“Bà Nguyệt mất cách đây vài tháng rồi, làm sao có thể đối chấp?” Hoàng Kha bình tĩnh nói.
“Thì bảo bà ấy sống lại thôi.” Thế Huân dứt lời, anh phóng tầm mắt ra ngoài phòng khách, “Được không cô Nguyệt?”
Tầm mắt của mọi người bị câu nói của Thế Huân kéo ra ngoài cửa. Trong tất cả mọi người ở đây, Hoàng Kha là người sốc nhất, xếp thứ nhì chắc chắn là Chi Lan. Hai mắt cô mở to, dường như không tin vào tai mình. Trần Nguyệt còn sống ư? Nhưng tất cả bằng chứng về cái chết của Trần Nguyệt đã được mọi người xác nhận hết rồi mà? Xác cũng được chôn cất sâu dưới ba tấc đất, vậy mà bây giờ còn có chuyện bà Nguyệt đội mồ sống dậy.
Quả nhiên là chuyện đó có thật.
Từ ngoài cửa có người chậm rãi bước vào, vóc dáng cao và thần thái như được nhuốm đầy ma lực, đôi mắt tinh anh sáng ngời cùng với nốt ruồi lệ ở dưới mắt. Người này là Trần Nguyệt bằng xương bằng thịt, bà ấy tiến về phía Hoàng Kha, cúi người nhặt lá thư từ tay ông ta.
“Có chỗ nào không giống chữ của tôi nhỉ?”
Vũ Quang và Đinh Tiền thoáng giật mình, trước sự góp mặt của Trần Nguyệt - một người vừa chết mấy tháng trước.
Sự trở lại của bà chủ khiến Hoàng Kha giật mình, sắc mặt ông ta tái đi, miệng mồm lắp bắp: “Bà… bà chủ…”
Trần Nguyệt hạ người xuống ghế bành bằng gỗ, phẩy phẩy tay với Hoàng Kha: “Đừng gọi tôi là bà chủ, tôi đâu phải chủ của ông. Venn mới là chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3451465/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.