Chương trước
Chương sau
Câu nói của cậu cả khiến Huỳnh Khang sực tỉnh, hắn lập tức gập người cúi chào.

“Cậu cả.”

Nhà họ Lê trọng lễ nghi, chữ nghĩa xếp đầu, gặp người có vai lớn hơn phải biết cúi chào. Đó là luật ngầm ở Lâm Thượng, Huỳnh Khang đã hai lần phạm vào luật này. Hắn không chào mà còn mạnh dạn bảo cậu cả dừng tay, đến khi nhận ra bản thân mình vô lễ, Huỳnh Khang đã bị Thế Huân nhìn trúng.

Thế Huân hất Cao Lệ Chi sang một bên, sau đó lia mắt nhìn Huỳnh Khang một lượt. Sau đó điềm tĩnh xoay đồng hồ vàng ở cổ tay, giọng anh đều đều: “Ngang hàng à?”

Huỳnh Khang thoáng ngạc nhiên, hắn không hiểu ý cậu cả, mặt nghệch ra một lúc vẫn không hiểu nổi.

“Đứng ngang hàng chào hỏi như vậy là vô lễ đấy.” Lục từ trong hàng người bước ra, anh ta hướng mắt nhìn Huỳnh Khang, nhỏ nhẹ nhắc nhở.

Hiện tại cậu cả đang ngồi xe lăn, bậc hậu bối đến chào hỏi làm sao có thể đứng thẳng lưng cụp mắt nhìn cậu cả như thế được.

Thế Huân phẩy nhẹ tay, nói: “Không hiểu đạo cũng không sao.”

Dứt lời anh ngước mắt nhìn Huỳnh Khang, ánh mắt sắc lạnh như mũi đao vô hình. Anh tiếp tục: “Chào hỏi xong rồi, còn gì muốn nói?”

Cao Lệ Chi bù lu bù loa bò ra sau người Huỳnh Khang, hai tay bấu chặt ống quần, cổ họng phát ra tiếng nức nở đầy uất ức. Miệng cô ả liên tục nấc lên: “Khang, cứu em.”

Sự xuất hiện kịp lúc của Huỳnh Khang khiến hai Cao Lệ Chi sáng lên như vớ được kim bài miễn tử, cô ta lập tức bám chặt lấy kim bài này, thuận thế tránh khỏi bàn tay cậu cả. Song, hành động tự ý bò đi của Lệ Chi khiến Thế Huân không vui.

“Lôi về đây.”

Từng sau lưng có thêm một tốp người khoác vest đen bước lên, bọn họ không hề kiêng nể Huỳnh Khang chút nào, lập tức áp sát người hắn, thô bạo kéo Lệ Chi ra ngoài. Huỳnh Khang xoay người ngăn bọn họ lại, nhưng thuộc hạ của cậu cả nhất quyết không buông. Cao Lệ Chi khóc rống lên, bám chặt gấu quần Huỳnh Khang, dáng vẻ hèn hạ đến tức cười.

Huỳnh Khang không kháng cự được tốp thuộc hạ của Thế Huân, lôi lôi kéo kéo một lúc không xong. Hắn nổi đóa, trợn mắt rút súng ra, quát to lên: “Cút ra!”

Dứt lời, Huỳnh Khang quay đầu nhìn cậu cả.

“Đây là nhà họ Huỳnh, cậu cả nể mặt Tây Đô một chút đi.”

Trông thấy thái độ đối đầu của Huỳnh Khang, Chi Lan thầm cản thán trong lòng: “Lâu ngày không gặp, gan lớn hơn rồi.”

Lục thoáng sững sờ trước câu nói của Huỳnh Khang, quả nhiên là người được chọn kế thừa Tây Đô, rất biết cách dồn cả nhà vào chỗ chết. Nể phục! Đúng là người có chí khí. Anh ta cảm thán xong xuôi, mắt lia về phía cậu cả, trong lòng chờ mong một màn “mừng thọ” đặc sắc.

Thế Huân không vội đáp lời Huỳnh Khang, anh châm một điếu thuốc khác, sau đó từ tốn rít một hơi, khói thuốc lượn vờn càng khiến gương mặt tuyệt đẹp xa cách lạnh lẽo.

“Quên mất phải nể mặt Tây Đô, mời cậu một ly tạ lỗi.”

Sau khi đợi thuộc hạ rót rượu xong, Thế Huân nâng ly pha lê lưng chừng chất lỏng màu caramel trên tay, giọng anh chùng xuống, lời thốt ra khỏi miệng là mệnh lệnh ban xuống: “Đến đây.”

Huỳnh Khang không đoán được cậu cả định làm gì, nhưng hắn biết người như Thế Huân không có chuyện dễ dàng bỏ qua, còn mời rượu tạ lỗi với Tây Đô. Nhất định bên trong có ẩn ý, Huỳnh Khang nghi hoặc bước đến, hắn không đứng quá gần xe lăn của cậu cả.

Thế Huân giương tay nhấc ly rượu lên không trung, tỏ ý muốn mời Huỳnh Khang.

Hắn ta suy nghĩ một lúc lâu, ly rượu trên tay cậu cả không có gì khác thường, tận mắt hắn thấy thuộc hạ của cậu cả rót rượu minh bạch rõ ràng. Loại bỏ hết yếu tố nguy hiểm ẩu sâu trong thứ chất lỏng sóng sánh này, Huỳnh Khang mới vươn tay nhận lấy ly rượu, hắn cúi người, nói: “Cảm ơn cậu cả.”

Cánh tay Huỳnh Khang toan thu về, bất chợt nghe cậu cả bảo: “Còn thiếu một chút.”

Hắn ta khựng người, liếc mắt nhìn Thế Huân, trông thấy cậu cả rít thêm một hơi thuốc nữa. Làn khói trắng bốc lên rồi tan dần trong không khí, Huỳnh Khang không đoán được tiếp theo Thế Huân sẽ làm gì.

Bất chợt mu bàn tay của hắn dấy lên cơn đau rát, lửa nóng xuyên qua biểu bì da, đầu thuốc đang cháy dúi thẳng vào da thịt hắn. Huỳnh Khang giật mình rụt tay về, nhưng cổ tay đã bị cậu cả tóm chặt, Thế Huân dùng lực kéo tay cầm rượu hướng về phía mình, thản nhiên thả điếu thuốc vào ly rượu, tàn thuốc gặp nước không tan được, nổi ngược lên bề mặt màu caramel.

Tay Thế Huân siết chặt cổ tay Huỳnh Khang, anh gằn giọng: “Uống hết.”

“Cái này không…” Huỳnh Khang toan từ chối. Song, hắn chưa kịp nói tròn câu, thuộc hạ của Thế Huân đã áp chế giữ chặt hắn lại, Huỳnh Khang vùng lên nhưng không đủ sức địch đổi bốn người, bản thân rơi vào thế khó.

“Đổ vào.”

Một thuộc hạ nhanh tay giật lấy ly rượu trên tay Huỳnh Khang, phối hợp nhịp nhàng với hai người nữa cậy miệng hắn, sau đó thẳng tay dốc hết số rượu lẫn xác thuốc vào miệng. Huỳnh Khang vùng vẫy, cổ họng buộc phải nuốt hết rượu vào trong, vị đắng chát cay xè đọng lại trong cổ họng, đầu lọc thuốc không bị rã, nó vẫn còn kẹt lại ở khoang miệng.



Cao Lệ Chi bò lùi về sau, mặt mũi cô ả trắng bệch, vừa bò vừa lết thảm thương vô cùng. Thiếu gia Tây Đô như Huỳnh Khang còn bị hạ nhục đến mức này, một diễn viên cỏn con như ả là cái thá gì? Án tử là điều hiển nhiên. Cao Lệ Chi miệt thị mợ cả là giẫm lên mặt mũi Lê Thế Huân, cô ta làm sao có thể thở bình thường được nữa?

“Cậu cả!”

Lão già mặt mày trợn trắng quát ầm lên, đôi mày díu chặt vào nhau không chừa một kẽ hở. Ông ta đẩy người khác tránh sang một bên, hùng hồn xông đến trước mặt Thế Huân.

“Cậu có ý gì? Ông lớn còn chưa chết đó!”

Người lớn tiếng quát ầm ầm này chính là chủ nhân của tiệc mừng thọ - Huỳnh Mẫn Đạt, lão ta tức giận đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, huyết áp cũng vì thế mà tăng không phanh. Đứa con vừa được trao quyền thừa kế Tây Đô bị hạ nhục đến mức này, biết bao nhiêu là ánh mắt chứng kiến. Mặt mũi Tây Đô bây giờ còn rách nát hơn cả giẻ lau.

Ông Tuấn vừa ngã bệnh không lâu, thằng nhãi Thế Huân bắt đầu lộng quyền, rõ ràng không coi Tây Đô ra gì. Trước giờ Ngũ Đô dưới quyền cai quản của ông lớn, luôn cân bằng giữ vững hòa khí. Nay Thế Huân ra mặt xúc phạm danh dự nhà họ Huỳnh trầm trọng như vậy, khác nào tuyên chiến phá vỡ thế cân bằng?

“Huỳnh Khang nhiều lần thấy cậu cả không chào, cậu cả xử lý người thì ngang nhiên ngăn cản. Thái độ của Tây Đô đối với chủ mới là có ý gì?” Lục bước lên phía trước hai bước, tay chạm vào lưng xe lăn, ngữ điệu đanh thép.

“Vô lễ thì phải dạy dỗ, ông cũng nên nhớ ông lớn chưa chết, Tây Đô không kính trọng cậu cả, vậy khác nào không xem ông lớn ra gì?”

“Trời ạ, chỉ là một câu chào hỏi thôi mà, không được thì nhắc nhở, bắt ép thế này thì cực đoan quá.”

Gã đàn ông tuổi ngoài tứ tuần lên tiếng, ông ta vừa nói vừa híp mặt cười, dần dần bước đến bên cạnh lão Đạt. Người này là chủ Trung Đô - Lý Nhân, trông thấy tranh cãi chuẩn bị bùng nổ, Lý Nhân xuất hiện góp vui một chút. Ông ta vốn không thích cái tiếng ác đồn xa của Thế Huân. Tuổi trẻ ngang tàng không coi ai ra gì, tương lai còn quản cả Lâm Thượng, ông ta không cam tâm phục tùng loại người như vậy.

“Ồ! Nói vậy là con cháu Trung Đô chỉ cần giơ hai ngón chào ông thôi à? Đối với Đông Đô chúng tôi, như vậy là vô học đấy.”

Trương Vũ Quang bước đến ngay cạnh xe lăn của Thế Huân, Lục đứng bên trái, Vũ Quang bên phải, đối diện là hai lão già cổ hủ. Thế cuộc được phân chia rõ ràng, Lục đại diện cho Bắc Đô, Vũ Quang đại diện Đông Đô hướng về cậu cả. Tây Đô có ý chống đối và Trung Đô theo Tây Đô, cục diện bây giờ chỉ còn trông đợi vào Nam Đô. Nhưng hôm nay người Nam Đô không có mặt, chủ Nam Đô không dễ gặp, quanh năm suốt tháng biệt tích mất tăm. Vậy nên lúc bàn cờ lúc này tạm thời cân bằng.

Vũ Quang ngầm thể hiện lập trường đứng về phía cậu cả, Lý Nhân biết trên bàn cờ có thể xem như hai bên cân bằng. Sự ủng hộ của Đông Đô đối với cậu cả là hổ mọc thêm cánh, Đông Đô hùng mạnh, nổi tiếng trung thành. Nhưng hiện tại Tây Đô bây giờ nhận được viện trợ từ băng đảng ở Mỹ, kinh tế lẫn tiếng tăm ngày càng phát triển, rất đáng để đặt cược.

Lý Nhân không phải người dễ lung lay, cục diện càng nghiêng, ông ta càng cảm thấy thú vị. Nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi Lý Nhân, ông ta nói: “Cũng không đến lượt Đông Đô phán xét.”

“Vậy à?” Vũ Quang nheo mắt nhìn Lý Nhân.

“Vậy ông có lượt để phán cậu cả cực đoan? Hay là để ý đến cái ghế ông lớn quá mà quên mất bản thân mình ở đâu?”

Thế Huân nhếch miệng cười, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đùi: “Thích như vậy à? Cứ ngồi thử đi.”

“Tôi nào dám.” Lý Nhân vẫn cười, ánh mắt khéo léo hướng về phía Huỳnh Mẫn Đạt.

Lão ta là một cặp ăn ý với Lý Nhân, lão nói: “Người trẻ thường thích thái quá vấn đề.”

“Thái độ của cậu cả ngày hôm nay làm ảnh hưởng đến cục diện cân bằng. Cậu cả không có thiện chí vậy chuyện này tôi sẽ bàn bạc với ông lớn lấy lại danh dự cho Tây Đô. Còn nữa…”

Huỳnh Mẫn Đạt bỏ lửng câu nói, ông ta ngước mắt nhìn Thế Huân đầy ý vị: “Ba mươi chưa phải là tết, kế thừa chưa phải là chủ.”

“Bản lĩnh không tồi.” Thế Huân thích thú bật cười.

Huỳnh Mẫn Đạt cùng Lý Nhân rời đi không lâu.

Giọng nữ hốt hoảng xuất hiện.

“Anh hai! Chị dâu!”

Giọng nói quen thuộc khiến Chi Lan vô thức ngẩng đầu nhìn. Thiếu nữ có vẻ ngoài xinh xắn chạy như bay đến đỡ Huỳnh Khang dậy, sau đó quay đầu hỏi han Cao Lệ Chi. Dáng vẻ tốt bụng này khiến lòng cô lạnh hơn. Cô nhóc này là Như Mai, năm nay 16 tuổi, em gái của Huỳnh Khang. Kiếp trước Chi Lan rất ít khi gặp Như Mai, cô ta cũng như đám người nhà họ Huỳnh, cao ngạo và không thích cô chị dâu mù. Những lúc ăn cơm gia đình, Như Mai luôn nói mấy lời bóng gió mỉa mai Chi Lan, thậm chí còn lén lút gắp ớt vào bát của cô.

Như Mai trông thấy Huỳnh Khang phun đầu lọc ra, còn Cao Lệ Chi mặt mũi xanh mét, hai mắt vô hồn nhìn về phía trước. Như Mai tức giận gắt lên: “Kẻ nào to gan dám càn quấy nhà họ Huỳnh?”

Cô ta nương theo ánh mắt của Lệ Chi, nhìn thẳng về phía trước. Thái độ giận dữ đóng băng ngay lập tức, từ cáu gắt chuyển sang ngẩn ngơ. Trước mắt Như Mai là người đàn ông điển trai ngồi xe lăn, khí thế quyền lực thấm nhuần trong máu thịt toát ra khiến người khác phải kiêng dè, mắt đen sâu thẳm thâm trầm, vừa xa cách vừa cuốn hút. Trong thoáng chốc, Như Mai như người mất hồn, mắt dán lên người cậu cả chặt như keo.

Chi Lan nhận ra ánh mắt bất thường của Như Mai ngay, cô nheo mắt nhìn cô ta, cảm thấy có nguy hiểm bắt đầu len lỏi thành hình. Cánh tay Chi Lan bị ai đó huých nhẹ, cô giật mình xoay đầu nhìn.

“Chuẩn bị nạp thiếp cho phu quân kìa.” Nhược Tâm nói nói cười cười.

“Chị ở đây từ khi nào thế?”



“Từ lúc em vả một phát thấu trời vào mồm cô gái kia kìa.” Nhược Tâm vừa nói vừa trỏ tay vào người Lệ Chi, chị ấy vỗ vỗ vai cô mấy cái liền, lại nói thêm: “Đánh hay lắm, mà hơi ít, lần sau rút kinh nghiệm vả liên hoàn cho chị.”

“…”

“Ơ! Này, cô gái bị em đánh nhìn quen thế?” Nhược Tâm bất ngờ thốt lên.

“Chị quen cô ta à?” Chi Lan ngạc nhiên. Làm sao Nhược Tâm có thể quen được Cao Lệ Chi nhỉ?

Nhược Tâm ghé sát vào tai Chi Lan thầm thì: “Con nhỏ đó miệt thị em đúng không?”

Cô gật đầu một cái.

“Chị trả thù cho em.” Dứt lời, Nhược Tâm thoát khỏi tay Chi Lan, nhanh chân tiến về phía trước hai bước, người chị ấy hơi cúi xuống mắt nheo lại.

Cao Lệ Chi vừa thấy Nhược Tâm, mặt mũi từ xanh chuyển sang trắng, hô hấp bắt đầu khó khăn hơn. Nhược Tâm càng bước đến, Cao Lệ Chi càng lùi về sau, vội vàng lấy tay che mặt lại. Hàng động bất thường của cô ả khiến Huỳnh Khang và Như Mai kinh ngạc. Cao Lệ Chi lại làm sao thế?

Nhược Tâm trỏ tay vào người Cao Lệ Chi, quay đầu hỏi Như Mai: “Đây là chị dâu của cô à?”

Như Mai gật đầu: “Đúng.”

“Cô có nhầm không vậy? Cô này là vợ chưa cưới của thiếu gia Tây Đô à?” Chị ấy nhăn mặt thốt lên.

“Có vấn đề gì?” Huỳnh Khang cau mày nhìn Nhược Tâm.

Chi Lan bị Nhược Tâm kéo ra, đứng ngay bên cạnh, chị ấy tròn mắt chỉ vào người Cao Lệ Chi, ra vẻ vô cùng ngạc nhiên nói với cô: “Em xem này, đây là ngôn tình đời thực này.”

“Cô gái điếm lấy thiếu gia không quan tâm quá khứ này. Ngưỡng mộ thật, gả vào nhà họ Huỳnh đúng là phước đức ba đời.”

Cô hiểu ra vấn đề ngay, bắt đầu một màn kẻ tung người hứng: “Chị nhầm rồi, ăn nói cẩn thận kẻo đắt tội Tây Đô. Cô này là diễn viên nổi tiếng Cao Lệ Chi.”

“Em gái của chị ngây thơ quá, diễn viên cũng có nghề tay trái mà em. Cô này chuyên đi khách ở Crown Jewel chi nhánh Ý nè, chị quản lý sòng bạc đấy mà, đi toàn viên chức cấp cao ấy.”

Hai mắt Huỳnh Khang bắt đầu trợn ngược, hắn ta sấn thẳng vào người Nhược Tâm, quát lên: “Cô câm miệng đi, định ngậm máu phun người à?”

Nhược Tâm ghét nhất là bị quát thẳng vào mặt, đời mày chỉ có duy nhất một mình cậu cả dám quát chị ấy như thế. Tính nết đó không sửa được nữa, vậy nên chỉ có một mình cậu cả trở thành ngoại lệ. Còn lại, bất kì ai quát vào mặt chị ấy đều là chọc trúng chỗ điên của Nhược Tâm.

“Ồ! Tôi ngậm máu phun người, còn vợ chưa cưới của anh ngậm cái khác cũng phun được đấy.”

“Ha ha ha.” Chi Lan không nhịn được nữa, hình tượng mợ cả bay biến trong một nốt nhạc, cô gập người cười đến mức cả người run lên.

Tiếng cười của Chi Lan phá tan không khí căng thẳng của hội ông chủ. Thế Huân ngước mắt nhìn Chi Lan tươi cười rạng rỡ, tâm tình bực dọc vơi đi hơn nửa, lâu rồi anh không thấy Chi Lan cười hồn nhiên như vậy.

Ngược lại với Thế Huân, sắc mặt Vũ Quang tối sầm, anh ấy bỏ ngang việc bàn chính sự, thẳng chân bước đến bên cạnh Nhược Tâm.

“Tôi bảo em thế nào?”

“???” Nhược Tâm.

“Chết tiệt! Sao em ngốc như vậy? Ngậm máu phun người là phun chuyện bịa đặt thôi, sao lại phun sự thật thế hả?”

“…”

Hai người này đích thị là một cặp trời sinh rồi.

Vũ Quang kéo Nhược Tâm nép sau lưng mình, sau đó chân thành nói với Huỳnh Khang: “Xin lỗi cậu nhiều nhé, vợ tôi tâm tính đơn thuần, vô tình vạ miệng chuyện cậu ép vợ chưa cưới đi khách với quan chức cấp cao rồi…”

Đột nhiên hai mắt Vũ Quang mở to, anh ấy rít lên: “Con mẹ nó! Tôi cũng vạ miệng rồi!”

“…”

Chi Lan thầm cản thán trong lòng: “Đúng là 49 gặp 500.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.