John nhướng mày nhìn Thế Huân, lão ta xem lời anh nói như một trò đùa, đuôi mắt đầy vết chân chim nhếch lên, ông ta cười híp mắt: “Mày nghĩ mày còn quyền định đoạt sao thằng nhóc?”
“Đừng cố xấc xược với tao nữa, một lệnh thôi cả cái thuyền này săn giai nhân của mày đấy.”
Dứt lời John rút một điều thuốc trên bàn, sau đó lão ta cúi người xuống bên chiếc quan tài chứa thi thể Phát Lai, John làm hành động vuốt mắt sau đó moi từ trong túi áo Phát Lai một cái bật lửa châm điếu thuốc trên đầu môi.
“Tao đã cho mày cơ hội vui vẻ hợp tác nhưng nói mãi này không thông. Cứ để tao phải cho mày uống rượu phạt mới thông suốt đúng không? Mày không có kiên nhân, tao cũng vậy đấy Thế Huân.”
Tựa như những lời của lão John nói chỉ là gió thoảng mây bay, nó chẳng có chút trọng lượng nào khi vào tai anh. Thế Huân vẫn đưa ánh mắt lạnh thấu xương nhìn John Charles, giáng xuống người ông ta cảm giác chết chóc tận cùng, giọng điệu anh càng lúc càng mất kiên nhẫn, anh gằn giọng: “Phút cuối cùng.”
“Mẹ kiếp! Mày đúng là cứng đầu!” John Charles gắt lên, điếu thuốc trên tay bị ông ta quẳng xuống sàn, mũi giày tây nghiền nát điếu thuốc khiến nó vụt tắt, phút chốc hóa thành mớ hỗn tạp nhàu nát.
Thời hạn ba phút đã kết thúc, sự kiềm chế của Thế Huân đã đạt đến đỉnh điểm, tốc độ anh nhanh như báo săn mồi áp sát và quật ngã John Charles xuống sàn. Tay Thế Huân bóp chặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3358611/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.