Thế Huân rất bận, anh phải ra ngoài xử lý công việc liên tục. Mỗi tối anh sẽ dành chút ít thời gian rảnh của mình để dạy Chi Lan học chữ, cô nghe anh giảng hăng say, chăm chỉ cặm cụi, học đọc và viết liên tục. Hầu hết tất cả quỹ thời gian của cô đều dành cho việc học chữ, bất kể đêm hay ngày, cô đều học. Vì thế Chi Lan tiến bộ rất nhanh, bẵng đi ba tháng cô đã có thể đọc và viết chữ thành thạo.
Như thường lệ, Chi Lan pha trà sáng cho ông nội xong xuôi, cô sẽ quay trở về phòng học chữ. Chiếc bút máy xa lạ ngày nào bây giờ đã trở thành vật bất ly thân của cô.
Cánh cửa phòng hé mở, tiếng mũi giày da giẫm xuống sàn tạo ra những thanh âm lộc cộc, bước chân người nọ chậm rãi điềm tĩnh. Chi Lan ngẩng đầu lên nhìn Thế Huân, lưng anh tựa hờ vào cửa, chất giọng thầm thấp vang lên: "Chúng ta đi."
Cô ngơ ngác đặt bút xuống, đầu nghiêng nghiêng: "Chúng ta đi đâu?"
"Macaria."
___________
Chuyên cơ riêng của nhà họ Lê hạ cánh tại sân bay Macaria lúc 7 giờ tối. Macaria là thành phố có mật độ dân số và thu nhập đầu người thuộc top đầu thế giới, tuy diện tích thành phố này không lớn nhưng dân số phải gấp thành phố khác ba bốn lần. Vì sao ư? Vì đây là thiên đường làm giàu. Macaria giàu có và phát triển bậc nhất nhờ vào việc kinh doanh sòng bạc, tất cả sòng bạc ở đây đều có tiếng trên thế giới, hơn một nửa quy tụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-noi-day-mat/3358605/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.