Khi vừa bước xuống khỏi xe, Diệp Ngọc Giao đã thấy được hình ảnh quen thuộc. Đã lâu lắm rồi cô không về thăm ba mẹ, cô suy nghĩ là không biết ba mẹ có khỏe không hay có chuyện gì xảy ra với gia đình mình không.
Cô chạy vào trong nhà thì thấy ba mẹ cô đang nhàn hạ ngồi uống trà xem tin tức trên tivi cô không khỏi xúc động mà chạy lại kêu lên:
- Ba mẹ!
Diệp Phúc Trí và Trương Thiên Tuyết quay sang nhìn thấy thấy cô con gái cưng trở về nhà thì vui mừng khôn xiết đứng dậy đi lại ôm chầm lấy cô. Ông lên tiếng hỏi:
- Con gái cưng của ta, sao lâu rồi con không về thăm chúng ta. Ta và mẹ con nhớ con lắm.
- Phải đó, mẹ còn định cuối tuần này sang thăm con gái yêu của mẹ nữa mà không ngờ con đã về đây rồi. Mẹ nhớ con chết đi được
Giọng bà có chút nũng nịu nói
- Chẳng phải bây giờ con đã về thăm ba mẹ rồi sao
Cô nhí nhảnh đáp lại.
Lúc này Trần Gia Kỳ mới lên tiếng:
- Con chào ba mẹ
Cả ba người lúc này mới quay lại nhìn, hắn trông rất tội nghiệp, hai tay hắn đang xách gần chục cái túi quà trông có vẻ rất nặng, đám người làm phía sau cầm phụ nhưng vẫn không hết được. Hắn làm vậy có phải quá khoa trương rồi không giống như đi dạm ngõ chớ không phải về thăm nhà vợ.
Diệp Phúc Trí nói:
- Con về đây thăm chúng ta là đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-ha-ngan/3315381/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.