🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

"Thuật Tần, má biết tuổi thơ con cơ cực như thế nào? Khó khăn lắm con mới có một cuộc sống tốt đẹp, hà cớ gì mãi nhớ lại quá khứ kia chứ?"



Ôn Thuật Tần hai mắt rưng rưng. Anh ôm chầm lấy má Phùng giống như đang ôm người mẹ quá cố của mình. Phải, bà nói rất đúng. Con người ai cũng phải nhìn về phía trước, tất cả mọi chuyện xảy ra đều chỉ là quá khứ, mãi nhớ về nó cũng chẳng làm cuộc sống anh vui vẻ hơn.



Ngừng một lát, má Phùng lại tiếp:



- "Má nghĩ đã đến lúc con cần có một người phụ nữ ở bên cạnh thay má chăm sóc con."



- "Má muốn rời khỏi con sao?"



Ôn Thuật Tần nghe những lời này mà giọng điệu có chút run run nói.



- "Không phải, má vẫn ở bên cạnh con. Chỉ là bây giờ tuổi má đã cao, không biết khi nào sẽ..."



Má Phùng chưa nói hết câu đã bị anh dùng tay ngăn lại.



- "Con sẽ không để ngày đó xảy ra. Con sẽ chăm sóc má thật tốt."



- "Còn về chuyện má nói, con nghĩ con không thể làm được."



Thấy anh cương quyết như vậy má Phùng cũng không bàn cãi gì thêm. Có lẽ hiện tại trong tim anh vẫn còn tổn thương bởi những chuyện trong quá khứ cho nên rất khó để người con gái nào bước vào tim anh. Mọi chuyện có lẽ nên thuận theo tự nhiên.



Hai ngày sau...







- "Thiếu gia, cô gái ấy đã tỉnh lại."



Trợ lí nhanh chóng chạy vào báo tin. Ôn Thuật Tần sắc

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-giua-bau-troi-den/3067608/chuong-7.html

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.