Ôn Thuật Tần lặng lẽ bước về phía căn phòng ở cuối dãy. Ngay khi anh vừa mở cửa ra, Khả Song trên tay đang cầm tờ báo liền hoảng hốt mà lập tức ném xuống sàn, nhanh chân chạy về phía giường. Mặt cô cúi thấp, không dám nhìn về phía anh.
Ôn Thuật Tần chậm rãi bước từng bước, quả thực khi nãy anh đã làm cho cô sợ hãi. Giọng anh trầm xuống, khó khăn nói chậm từng chữ:
- "Tôi...xin lỗi. Vừa rồi là tôi có hơi nóng nảy khi đã lớn tiếng mắng cô. Thực ra thì..."
Anh ậm ừ một lát sau đó mới nói tiếp.
- "Món canh mà cô nấu...rất ngon."
Nghe đến đây, khóe môi Khả Song bất giác nở một nụ cười thật tươi. Không ngờ khi cô cười lên thật sự rất đẹp. Giống như ánh ban mai của ngày mới. Bất giác khiến Ôn Thuật Tần ngẩng ngơ. Một lúc sau, anh nhanh chóng thu lại vẻ mặt hạnh phúc mà quay trở về gương mặt băng lạnh thường nhật của mình.
- "Nếu như cô buồn thì có thể dạo quanh nơi đây. Vài ngày sau tôi sẽ cho bác sĩ đến kiểm tra giúp cô. Đến lúc đó, cô có thể rời khỏi đây."
Khả Song gật gật đầu. Trông cô rất hồn nhiên, dường như không mang một nỗi buồn gì cả. Có lẽ hiện tại cô bị mất trí nhớ cho nên tâm trí giống như một đứa bé.
...***...
Tại thành phố M...
- "Vẫn chưa có tin tức của Cần Cần sao?"
Người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy thất vọng đi qua đi lại giữa căn biệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-giua-bau-troi-den/3067605/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.