Đến phòng, Ôn Thuật Tần vội vàng lấy thuốc sát trùng rửa vết xước trên tay người con gái. Anh tập trung đến nổi bản thân Khả Song tưởng rằng cô đang bị thương nghiêm trọng vậy. Bất ngờ cô hỏi anh một câu:
- "Sao anh lại lo lắng cho tôi?"
Hành động đang bôi thuốc của Ôn Thuật Tần lập tức dừng lại. Trước câu hỏi bất ngờ này, anh không biết trả lời sao. Từ nhỏ đến tận bây giờ, kể từ khi mẹ anh qua đời, xung quanh anh chẳng có một người thân thích, cho đến khi gặp má Phùng. Bà đã cho anh một tình thương trọn vẹn, thế nhưng lại không làm trái tim vốn đã tổn thương trong anh lành hẳn. Anh cảm thấy mình lạc lõng giữa cuộc đời này. Chẳng có ai, chẳng có một ai để anh bảo vệ. Chẳng có một ai thấu hiểu những suy nghĩ trong anh. Cả bản thân anh cũng thế.
- "Tôi không biết."
Ôn Thuật Tần khẽ thở dài, sau đó trả lời ngắn gọn. Khi nãy, ngay khi nhìn thấy Thái Oanh bấu chặt tay cô, thâm tâm anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Giống như bị một cây kim đâm vào da thịt. Anh không hiểu cảm giác này là gì cho nên chẳng thể nói rõ cho cô biết.
- "Thật ra cô ấy nói đúng. Người không rõ lai lịch như tôi có quyền gì được ở lại đây."
Khả Song cất lời, giọng nói có chút nghẹn ngào. Cô mĩm cười nhìn người trước mặt:
- "Cảm ơn anh đã cho tôi ở lại đây thời gian qua. Tôi nghĩ đã đến lúc mình nên rời khỏi để đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-giua-bau-troi-den/3067581/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.