- "Em dạo này sống tốt chứ?"
Anh khó khăn hỏi. Cố tỏ ra mình vẫn bình thường nhưng trong lòng như muốn nở hoa ngay khi nhìn thấy cô quay trở lại. Tưởng Cần Cần chỉ biết cười mĩm, nhìn anh đáp:
- "Tôi vẫn ổn. Nghe bảo sức khỏe anh dạo này không tốt, anh không sao chứ?"
Cô lên tiếng hỏi han, đôi chân vô thức tiến về phía Ôn Thuật Tần thế nhưng, cô càng lại gần anh lại lùi về phía sau một bước. Anh nhìn cô trìu mến, mĩm cười nói:
- "Tôi rất vui khi em vẫn còn nhớ đến tôi. Thật sự tôi rất vui khi biết em có một gia đình mà tất cả mọi người đều yêu thương, bảo vệ cho em. Như thế, tôi có thể yên tâm hơn rồi."
Ôn Thuật Tần cố tỏ ra mình ổn nhưng thật ra thâm tâm anh vô cùng đau đớn khi nói ra những lời này. Anh không muốn cô vì nặng ân nghĩa rằng anh đã cứu cô mà sống trong khó xử. Thật ra, người nên nói cảm ơn chính là anh. Cảm ơn cô đã xuất hiện trong khoảng thời gian anh cảm thấy cuộc đời đầy tăm tối nhất. Cô dạy cho anh biết thế nào là yêu thương, muốn bảo vệ cho một người. Dạy cho anh biết nói những lời nói đầy ngọt ngào, hạnh phúc. Đột nhiên, cô nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi:
- "Tôi sắp sửa kết hôn với Hạn Quân rồi. Anh có gì muốn nói với tôi không?"
- "Kết...kết hôn."
Nghe hai từ "kết hôn" khiến anh như chết lặng. Phải rồi, chẳng phải khi trước Hứa Minh Niệm đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-giua-bau-troi-den/3067534/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.