Kể từ ngày Tuấn Khang đứng ra giải thích, các bạn trong lớp đã có cái nhìn khác về Ánh Dương. Cũng nhờ vậy, Ánh Dương đã có thêm nhiều bạn trong lớp.
Giờ ra chơi.
Tôi ngồi ở một góc nói chuyện với mấy bạn nữ, Ánh Dương thì ngồi trò chuyện với các bạn nam.
À không, là các bạn nam trò chuyện với Ánh Dương mới đúng.
Ánh Dương hầu như không nói gì mà chỉ ngồi nghe, nhưng bầu không khí giữa cậu ấy và mọi người không hề gượng gạo chút nào.
Thật là tốt!
Bỗng nhiên, tôi thấy Ánh Dương rút điện thoại ra, sau đó bấm bấm gì đó như đang gõ chữ.
“Ting!” Tiếng thông báo tin nhắn của tôi vang lên.
Mở điện thoại ra xem, tôi liền thấy tin nhắn của Ánh Dương.
[Tớ muốn ở gần cậu, muốn ngồi bên cạnh cậu.]
Tôi cười tủm tỉm, nhắn lại: [Đến lúc vào lớp thì chúng mình lại ngồi gần nhau thôi.]
Ánh Dương: [Nhưng mà tớ muốn ở cạnh cậu ngay bây giờ.]
Thật đúng là… Khó có thể tin nổi Ánh Dương trầm tính ít nói lại dính người như vậy.
Tôi cười thẹn thùng, gửi một loạt nhãn dán hình trái tim sang cho cậu ấy.
Nhìn màn hình toàn là hình trái tim tình yêu, tôi từ từ quay đầu nhìn về phía cậu ấy thì…
“Bụp!” Không biết Minh Duy từ đâu đi đến, đấm vào mặt Ánh Dương rồi giật điện thoại của cậu ấy.
“Cậu làm cái gì thế?” Tôi vội vàng nhảy về phía Ánh Dương, nâng mặt cậu ấy lên.
Tím mặt rồi!
Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-cua-tam-dan/3440739/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.