Một lát sau, tôi và Ánh Dương được phần công bê thùng rác đi đổ.
Đến lúc đi đến bên cạnh thùng rác, tôi phát hiện trong thùng có hai lý cà phê vẫn còn đầy.
Hai ly này… giống với hai ly mà tôi đã mua.
Đúng lúc này, Minh Duy lại đi ngang qua, cho nên tôi liền gọi cậu ấy lại: “Lớp trưởng, ly cà phê ở trong thùng rác có phải của cậu không?”
Minh Duy quay lại, sau đó vừa bước về phía tôi vừa rút ví ra.
“Đúng rồi, là cà phê mà cậu mua cho tôi đó. Vị thật dở tệ!” Vừa nói, cậu ấy vừa lấy tiền ra rồi đưa cho tôi.
“Gì cơ?” Tôi không thể tin nổi cậu ấy lại thốt ra câu nói đó. “Đây là thái độ mà cậu nên có đấy à?”
Minh Duy không trả lời tôi mà chỉ thúc giục: “Cậu cầm lấy tiền đi.”
“Không cần. Cậu cứ giữ lấy tiền của mình rồi tự đi mà mua cà phê đi.” Nói xong, tôi liền nhấc thùng rác lớn lên, một mình bê đi đổ.
Ánh Dương đi theo sau tôi, “Cậu bê một mình được không vậy?”
“Được mà.” Thùng rác khá nặng và lớn nhưng tôi vẫn cứng đầu.
Ánh Dương bèn đi đến, nhẹ nhàng cầm lấy thùng rác của tôi. “Để tôi làm cho.”
Nói xong, cậu ấy liền bê thùng rác đi, còn tôi thì lững thững đi theo cậu ấy, không thèm quay đầu nhìn Minh Duy ở phía sau dù chỉ một lần.
Không ngờ rằng ngày hôm sau, trong giờ thể dục, cậu ấy lại chủ động đến gặp tôi.
Không thể hòa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-cua-tam-dan/3431893/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.