Cuối cùng Ánh Dương cũng để tôi chở cậu ấy về nhà.
Nhà cậu ấy cách tiệm sửa xe khoảng 1km, suốt cả quãng đường chúng tôi đều không nói chuyện với nhau.
Thật ra tôi rất hay nói, nhưng Ánh Dương là người kiệm lời, hơn nữa giữa chúng tôi còn xảy ra chuyện ở lễ hội cosplay, cho nên hơi khó để tôi có thể tự nhiên và vui vẻ bắt chuyện với cậu ấy.
Tuy nhiên, qua chuyện ngày hôm nay, tôi nghĩ mối quan hệ giữa tôi và cậu ấy sẽ bớt ngượng ngùng hơn trước.
Chỉ là… Tôi lại gặp phải tình huống ngượng ngùng rồi.
Vừa đi đến gần nhà của Ánh Dương, xe máy điện của tôi đã khựng lại.
Tôi xấu hổ quay đầu nhìn cậu ấy, sau đó nở một nụ cười gượng gạo: “Ờm… Xe của tớ hết điện rồi.”
Ánh Dương im lặng trong hai giây rồi hỏi: “Có mang theo sạc không?”
“Có.” Tôi hay để sạc trong cốp xe.
“Vậy thì đến nhà tôi cắm điện đi.” Ánh Dương lạnh nhạt nói rồi xuống xe.
Tôi dắt xe, cùng cậu ấy đi về nhà.
Sau khi đến nhà của Ánh Dương, cậu ấy giúp tôi sạc điện cho xe rồi bảo tôi vào phòng khách nhà cậu ấy.
“Bình nước ở kia, nếu khát thì cậu tự lấy. Đồ ăn vặt ở kia, đói thì cứ ăn.” Ánh Dương nói xong thì đi lên tầng, bỏ lại tôi ngồi bơ vơ trong phòng khách rộng lớn.
Không biết qua bao lâu, cậu ấy mới xuống tầng. Quần áo đã thay, trên tay còn quấn băng, xem ra cậu ấy đã tự băng bó vết thương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-cua-tam-dan/3431891/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.