Nhận đồ ăn xong, Cố Lãng dẫn Tiêu Lạc đến bàn chỗ Cảnh Bằng và Sở Nguyệt đang ngồi, hai người ngồi xuống đối diện họ. Sở Nguyệt nhìn cô nở nụ cười: “Hôm nay cơn gió nào đưa cậu tới nơi này vào giờ nghỉ trưa đấy?”
Cảnh Bằng đang ngồi ăn cơm bên cạnh, nghe cô ấy nói vậy thì nói: “Tất nhiên là cơn gió mang tên bác sĩ Cố của chúng ta rồi.”
Cô nghe hai người họ chọc ghẹo cô như vậy thì cô cũng chỉ nở nụ cười lắc đầu. Cố Lãng ngồi bên cạnh nói: “Em ăn đi, kẻo đồ ăn nguội mất.”
“Em biết rồi, anh cũng mau ăn đi.” Cô cầm đũa lên gắp đồ ăn lên ăn, đồ ăn ở đây cũng không tệ, khá ngon.
Sở Nguyệt ngồi đối diện vừa ăn vừa hỏi cô: “Đúng rồi, tối nay cậu dự tiệc đã chuẩn bị váy xong chưa?”
Nhắc đến chuyện này thì trên gương mặt cô xuất hiện sự lo lắng, cô gật đầu: “Mình chuẩn bị xong cả rồi, nhưng…”
Anh ngồi bên cạnh thấy cô ngập ngừng như vậy, thì nói: “Nhưng em thiếu tự tin? Không tin tưởng vào năng lực của bản thân sao?”
Nghe anh nói như vậy đúng là vạch trần ra được những gì cô đang lo lắng, cô thở dài cũng không trả lời câu hỏi của anh. Anh thấy cô im lặng như vậy chứng tỏ là anh đã nói đúng, anh gắp một miếng dưa hấu vào khay cơm của cô, nhẹ giọng nói: “Em phải tin tưởng vào năng lực của bản thân mình. Không phải vừa rồi em nói, thời trang của nhóm em thiết kế đã được khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-cua-lang/3514705/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.