Nghe Tiêu Lạc hỏi như vậy thì Cố Lãng chợt khựng lại, sau đó nở một nụ cười nhẹ, nói: “Tôi có một ước mơ nhưng tôi nghĩ ước mơ đó sẽ khó có thể làm được.”
Cô nghe vậy thì nghi hoặc quay sang nhìn anh: “Ước mơ của anh khó thực hiện lắm sao?”
“Đúng vậy. Còn cô thì sao? Cô có ước mơ không?”
Cô mỉm cười gật đầu nhìn anh: “Tôi cũng có ước mơ, ước mơ của tôi chính là trở thành một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, có thương hiệu của riêng mình.”
Anh quay sang nhìn gương mặt cô đang háo hức, vui vẻ nói đến ước mơ, anh cong môi nở nụ cười: “Rồi cô sẽ làm được thôi.”
“Cảm ơn lời động viên của anh.”
Anh giơ tay đeo đồng hồ lên nhìn, sau đó nói: “Cũng không còn sớm nữa, ngày mai chúng ta còn xuất phát sớm để về. Mau vào trong ngủ thôi.”
Nghe anh nói vậy thì cô mở điện thoại lên nhìn, đúng là cũng không còn sớm nữa, cô ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy tôi trở về lều ngủ đây, anh cũng đi ngủ sớm đi đấy. Ngủ ngon.”
“Cô cũng vậy, ngủ ngon.”
Cô vẫy tay tạm biệt anh rồi nhanh chóng trở về lều. Anh cũng không gấp gáp trở về ngay mà đứng đó ngắm nhìn bầu trời thêm một lát nữa, sau đó mới xoay người rời khỏi trở về lều.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tiêu Lạc ở bên trong lều sửa soạn lại đồ đạc còn Sở Nguyệt ngồi bên cạnh thì ngáp ngắn ngáp dài, dựa đầu lên vai cô, than thở: “Mới có 4 giờ sáng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-cua-lang/3466902/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.