Về tới nhà, Tiêu Lạc đặt túi đồ ăn lên bàn đưa tay cầm lấy bình nước rồi rót vào ly, cầm lên uống. Tiếng chuông điện thoại lúc này reo lên, cô đi tới cầm lên nhìn là của Ôn Đình gọi video với cô. Cô bắt máy đặt điện thoại lên bàn: “Alo, sao giờ này cậu lại gọi cho mình?”
Trên màn hình xuất hiện gương mặt của Ôn Đình, cô ấy cầm túi bánh trên tay ngồi ăn, nói: “Vì mình muốn tìm cậu nói chuyện. Mà cậu vừa chạy bộ về sao, trên trán với người đầy mồ hôi vậy?”
Cô kéo ghế ngồi xuống, mở túi đồ ăn lấy hộp mì và đôi đũa ra, lắc đầu: “Còn hơn thế nữa. Lúc nãy mình xuống dưới lấy đồ thì thấy nhà hàng xóm mình dắt chó đi dạo. Mà cậu cũng biết mình sợ chó như nào mà, nên mình chạy thục mạng về đây.”
Ôn Đình nghe vậy thì cười phá lên: “Mình tưởng tượng cảnh đó thôi đã thấy buồn cười rồi. Nhưng mà vì hồi nhỏ bị chó cắn một lần mà đến tận bây giờ cậu vẫn còn sợ chó sao?”
Cô cầm đũa gắp mì lên ăn, nghe cô ấy nói vậy thì ngẩng đầu lên nhìn: “Cậu không thấy...nó có chút đáng sợ à. Còn cắn nữa, mình nghĩ đến thôi đã sợ rồi.”
Ôn Đình kéo ghế ngồi xích lại, nhìn cô hỏi: “Vậy con chó hôm nay cậu gặp có to lắm không?”
“Không có, chỉ là một chú chó con.”
Ôn Đình nghe xong thì bật cười nhìn cô: “Chỉ là một chú chó con mà cậu đã chạy như vậy. Chắc chắn người hàng xóm đó cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-cua-lang/3466884/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.