Người đã đi, nhưng mùi thuốc súng trong phòng thì vẫn chưa tản hết.
Lục Hãn Kiêu ngồi ở trên ghế, ném cho Hạ Nhiên điếu thuốc: “Đem người ta đuổi đi cảm thấy dễ chịu không?”
Hạ Nhiên rít một hơi vừa hung vừa nôn nóng, điếu thuốc chẳng mấy chốc đã cháy đến phân nửa.
“Tính nết của Tiểu Tích từ trước đến nay đều rất ôn hòa, hiếm có ai có thể chọc cho em ấy khóc như vậy.”- Lục Hãn Kiêu dựng thẳng ngón cái, cũng không quên châm chọc Hạ Nhiên một câu: “Rõ ràng thích người ta đến chết đi được, lại còn nói chuyện khốn kiếp như vậy, muốn chết hả?”
Chân mày Hạ Nhiên cũng không buông lỏng, hút xong hơi cuối cùng, dụi đầu lọc thuốc lên bàn nói: “Giúp tôi nói với cô ấy một câu.”
…………..
Lúc Lục Hãn Kiêu đi ra, Giản Tích đang ngẩn người dựa vào cột đá ở cổng lớn.
Mở sẵn nắp chai nước xong đưa đến cho cô, Lục Hãn Kiêu cười nói: “Tên họ Hạ đúng là khốn kiếp, dám hung dữ với em như vậy, phải làm cho cậu ta bị nhốt nửa năm hay một năm mới hả giận được.”
Giản Tích quét mắt nhìn hắn một cái: “Anh cũng bệnh à?”
Lục Hãn Kiêu: “Lúc anh và cậu ta quen nhau còn chưa tới hai mươi tuổi, lúc đó cả hai cũng chẳng ưa gì nhau. Đêm đó uống nhiều quá, tụi anh còn choảng nhau một trận.”
Giản Tích hỏi: “Ai thắng?”
“Tất nhiên là anh rồi!” – Lục Hãn Kiêu nói nghiêm túc: “Cậu ta bị anh đánh đến nổi phải quỳ xuống khóc lóc cầu xin tha thứ luôn đấy.”
“Anh đánh không lại anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-am-ap/821102/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.