Từ nơi này đến Nha Đề Lộ đi xe khoảng hai mươi phút, nửa đoạn đường đầu hai người cũng chẳng nói với nhau lời nào.
Cuối cùng vẫn là Giản Tích không nhịn được mà nhẹ nhàng đạp thắng xe: “ anh làm gì mà cứ cười hoài vậy?”
Người đàn ông này từ lúc trèo lên xe vẫn cứ một bộ dạng không đứng đắn này suốt.
Hạ Nhiên liếc nhìn cô một cái, “Em lo việc lái xe cho tốt của em đi, đừng cứ mãi nhìn tôi, nếu thật sự thích nhìn thì tấp xe vào lề rồi tôi cho em nhìn thoải mái.”
Giản Tích nhấc tay một cái, nhịn không được nói: “Được rồi, được rồi. anh đừng mở miệng nữa.”
Mặt của Hạ Nhiên hơi thả lỏng, ánh mắt từ trên mặt cô chuyển dần sang cửa kính xe: “Sao không đi với thằng nhóc họ Lục đó?”
“Trước đó tôi đã đồng ý đưa anh về nhà.” – Giản Tích nói.
Hạ Nhiên cười: “Quan tâm tôi sao?”
“Tôi chỉ làm đúng lời mình nói thôi.” – Giản Tích có chút khó nói.
Hạ Nhiên “ À” một tiếng, đột nhiên nhìn cô xiết chặt tay lái, cười không nói lời nào.
Giản Tích bị ánh mắt anh nhìn chăm chú đến nổi làm cả người căng lên, thiếu chút nữa quýnh lên đến trắng mặt, giọng trầm xuống không tốt nói: “anh đừng nghĩ nhiều.”
Hạ Nhiên lúc này hoàn toàn thấp giọng cười: “Tôi cũng đâu có suy nghĩ nhiều đâu.”
Giản Tích chỉ vào ven đường: “Tôi đưa anh đến đầu đường, không vào.”
Hạ Nhiên lưu loát mở cửa xuống xe, tiện tay lấy cái túi thuốc lớn quơ quơ: “Lái xe chậm một chút.”
anh ta đi rồi, áp lực xung quanh cô giảm bớt phân nửa, Giản Tích cảm thấy lúc này mình có thể thoải mái thở ra rồi.
Nhà của Giản gia ở Liên Thủy, kỳ thật nếu đi bộ cũng được, chỉ tốn tầm mười lăm phút nếu đi bằng con đường mòn gần đây. Nhưng lái xe thì phải đi qua một con đường quốc lộ.
Lúc Giản Tích đến nơi đã thấy Đào Tinh Lai nhìn vô ngoắc ngoắc: “Đào ảnh đế đích thân đi tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-am-ap/821099/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.