Giản Tích cảm thấy vật này có vẻ không hoàn trả được rồi, nếu thế cô cũng không lãng phí thời gian nữa, lòng bàn tay vừa thu lại cầm cái hộp bỏ vào túi áo blouse trắng.
Trở lại phòng làm việc, điện thoại di động bên trái trong túi rung một cái, Giản Tích quét mắt cực nhanh trên màn hình, là tin nhắn từ Hạ Nhiên.
[Nè cho chút mặt mũi đi, đừng ném thùng rác nhé]
Giản Tích ngẩng ra, lập tức bật cười. Cô đem hộp định bỏ vào ngăn kéo, được một nửa thì dừng lại, cuối cùng vẫn là lấy ra bỏ lại vào túi áo.
Buổi chiều Hạ Nhiên còn có việc chính, ra khỏi bệnh viện thì tùy tiện ăn một chút đồ ở ven đường, sau đó cưỡi mô tô chạy đến khu phía Bắc thành phố.
Ngày hôm qua lão Diêu giới thiệu cái mối làm ăn kia, công ty cùng nhà của con nợ đều ở thành Bắc, số tiền nợ mười lăm vạn cũng không coi là nhiều, lại nói thêm chủ nợ đồng ý trích một phần năm tiền nợ làm thù lao, mối này coi như là làm thoải mái.
Theo tư liệu mà lão Diêu cung cấp, ông chủ gọi là Đàm Tôn, mặc dù là làm kỹ sư xây dựng của một doanh nghiệp kinh doanh xi măng nhỏ, nhưng người này cũng coi như là thành phần tri thức có ăn học, nhìn hình trên thẻ căn cước lại rõ ràng là một bộ dáng tuấn tú lịch sự.
Nhà là do hắn ta tự xây, một ngôi nhà ba tầng, nhìn bên ngoài cũng không tính là quá giàu sang gì.
Hạ Nhiên đại khái cũng có chút ấn tượng, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-duong-am-ap/821096/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.